Danh mục

Ăn mày dĩ vãng P12

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 258.62 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Như một sự sắp đặt quái ác của số phận, chiếc xe tốc hành đi về miền Tây hôm ấy đáng lẽ bon thẳng theo xa lộ Đại Hàn, nó lại cắt chéo vào đường rừng để đón thêm khách. Thế là, dù muốn hay không, một lần nữa tôi phải nhìn lại, sống lại cái mảnh đất ngột ngạt những ký ức này. Lại gốc cây ấy, ngã ba kia, thằng này sống, đứa kia chết… Lại ong ong những nhức nhối và hờn tủi trong đầu và lại buộc phải xin các bạn độc giả kiên tâm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ăn mày dĩ vãng P12Tác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG CHƯƠNG XII: N hư một sự sắp đặt quái ác của số phận, chiếc xe tốc hành đi về miền Tâyhôm ấy đáng lẽ bon thẳng theo xa lộ Đại Hàn, nó lại cắt chéo vào đường rừngđể đón thêm khách. Thế là, dù muốn hay không, một lần nữa tôi phải nhìn lại, sống lại cái mảnhđất ngột ngạt những ký ức này. Lại gốc cây ấy, ngã ba kia, thằng này sống, đứakia chết… Lại ong ong những nhức nhối và hờn tủi trong đầu và lại buộc phảixin các bạn độc giả kiên tâm dừng lại với tôi một chút mà chưa thể về ngay cáivùng sông nước, nơi mà tôi hy vọng rằng cuộc hành trình của tôi sẽ vào hồichung cuộc. Dù thuận hay nghịch. Vâng! Từ đầu câu chuyện đến giờ, tôi đã cố né tránh để khỏi phải nghĩ, phảinhắc đến cái đêm… Không! Sao lại là đêm? Chả lẽ cứ động đến buồn đau lànhất thiết phải gắn chặt với bóng đêm cho thêm phần bi luỵ ư? Vâng! Đúng ralà vào chính cái buổi sáng mùa khô năm ấy… Những ngày sau hiệp định Pa ri 73 là những ngày tột cùng cô đơn và cũngtột cùng khốc liệt đối với đám lính bám trụ vùng giáp ranh chúng tôi. Cái dònggian nan, chết chóc thà cứ chảy suốt một luồng lại còn dễ chịu đựng. Đangchảy, chạm khắc 73 thái bình, tưởng rằng thế là xong, là không còn chết chóc ởphía trước nữa nhưng rồi nó lại tiếp tục chảy, gian nan hơn, chết chóc hơn, thậtlà kinh khủng. Ấy vậy, không hiểu do thần phật độ trì hay do nghệ thuật bám trụđã thành tinh, hay do chính cái ý chí duy vật kiên cường chống lại điềm tâm linhbi thảm khi dính dáng chuyện tình ái với Sương mà tôi vẫn tồn tại, chưa chết,chưa tự sát, tự thương? Đúng là một điều kỳ lạ, một kỷ lục hiếm có về khả năngkéo dài sự sống trên vùng đất ít ai giữ được cái gông trên cổ ngoài sáu thángnày. “Tại vì anh yêu em và được em yêu lại. Tại vì thần chết, dù có chai sạnnhất cũng chẳng nỡ chia lìa lứa đôi một khi cái lứa đôi ấy yêu nhau đã gần trọnnăm năm mà vẫn chưa có dịp hiểu về nhau ở nơi tận cùng xác thịt. Đúngkhông?” Tôi thường trả lời Sương như thế mỗi khi lâu lâu gặp lại vẫn còn nhìnthấy nhau sống sót nguyên lành trước mắt mình. Khi ấy, em chỉ khẽ gật gật đầu,để mặc cho nước mắt trào ra… Thời gian này, cùng với độ dài chiến tranh tưởng chừng như vô tận, Sươngđã thay đổi, đã cứng cáp hơn lên chút ít nhưng vẫn thế, rụt rè, bé bỏng và haytha thẩn ngồi một mình. Riêng đôi mắt em nhìn ra cửa rừng có nhiều nắng là hơigià đi. Sau khi Hai Hợi chiêu hồi, Sương rơi người vào một khoảng lắng chìmkhá lâu. Rồi em bừng tỉnh, nhận làm xã đội trưởng thay chị. Đánh được vài trận,trên đề cử làm bí thự Em lắc đầu. Và xin thôi chức xã đội trưởng luôn để tiếpwww.phuonghong.com 97 www.taixiu.comTác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNGtục trở về làm cô y tá như xưa kia. Tại sao vậy? Một lần tôi hỏi, em trả lời:“Ráng đánh thắng ít trận để chuộc tội lỗi cho chị Hai thôi, Sương không ham”. Còn đơn vị tôi, không biết đã bị xoá phiên hiệu đi, xoá lại đến lần thứ mấynữa? Bi kịch được lặp đi lặp lại nhiều lần nó cũng trở thành nhàm, thậm chíthành hài kịch. Sau hiệp định Pa ri, thực sự những kẻ cầm súng trực tiếp nhưchúng tôi sống trong một màn bi hài kịch đẫm máu. Mỗi lần bị xoá là mỗi lầnmấy đứa còn lại lủi thủi theo giao liên ngược lên rừng già nhận thêm quân ởngoài kia mới vào. Có quân là có việc làm, có mục tiêu để nổ súng và để lại tiếptục ngã xuống, ngã xuống đến người chót cùng. Nhưng trận đánh ngày càng xadần cái bến sông hiu quạnh đã ngậm ngùi chôn nhau ngót nghét không dướinăm chục mang người, xa dần em để xuống sâu hơn nữa. Ai chết cứ chết, đơn vịnào bị xoá phiên hiệu cứ xoá, nhưng đường đi bao giờ cũng vươn về phía trước,chỉ có phía trước, nơi vầng sáng đô thành Sài Gòn đang hắt lên không trungnhững ánh màu đầy ma quỷ song cũng thật là quyến rũ. Do đó mà suốt độ dàinăm năm dằng dặc, tôi và Sương chẳng mấy khi được gặp nhau, được có dịpchiến đấu bên nhau như cái thời kỳ trước, trong và sau Mậu Thân hồi nào. Phảichăng, tôi lặng người đi trong một suy nghĩ, phải chăng chính sự xa cách đó đãcưỡng lại được cái lời tiên tri độc địa của Viên. Tôi chưa chết và em cũng chưalàm sao. Nhưng còn em, em lại nghĩ khác. Giụi đầu vào ngực tôi một lần gặplại, em đã nói: “ Tại vì ở đâu, lúc nào, gần anh hay xa anh, đêm cũng như ngày,Sương đều cầu nguyện cho anh, nhớ về anh nên thần phật thương, thần phậtkhông nỡ bắt anh Hùng phải đi như những người khác. Thần phật không nỡ đểem lủi thủi một mình trong những cánh rừng trụi lá toàn bom đạn…”. Tôi hônem, nụ hôn giữa rừng trộn nước mắt mặn chát. Trong những trường hợp nhưthế, tôi phải gồng mình làm giá đỡ tinh thần cho em: “Nếu mai mốt còn sống,anh và Sương sẽ kết hợp làm một luận chứng khoa học nhằm đả phá tan tànhbọn duy tâm bói toán mà bằng chứng hùng hồn là sự tồn tại nghiễm nhiên củacả anh và em đây. Số má ư? Làm gì có. Chả lẽ hàng ...

Tài liệu được xem nhiều: