Tới thủ phủ miền Tây kỳ này, vì là để mở một trận đánh cuối cùng với quá khứ nên tôi quyết định sẽ cải biến con người mình thành một hình hài khác hẳn. Và tôi cũng quyết định huỷ bỏ cái ý định lần tìm về quê quán thật của Cô ta như trên mộ chí đã ghị Tìm về làm gì khi tôi biết chắc ở đó thông tin lại còn mù mờ hơn. Để có thể đối diện và đối thoại, trước hết tôi cần phải biết chắc chắn cô ta có mặt ở cái...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ăn mày dĩ vãng P13Tác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG CHƯƠNG XIII: T ới thủ phủ miền Tây kỳ này, vì là để mở một trận đánh cuối cùng với quákhứ nên tôi quyết định sẽ cải biến con người mình thành một hình hài khác hẳn.Và tôi cũng quyết định huỷ bỏ cái ý định lần tìm về quê quán thật của Cô ta nhưtrên mộ chí đã ghị Tìm về làm gì khi tôi biết chắc ở đó thông tin lại còn mù mờhơn. Để có thể đối diện và đối thoại, trước hết tôi cần phải biết chắc chắn cô ta cómặt ở cái thành phố này không đã. Đơn giản thôi: Gần tới giờ làm việc buổisáng, tôi đón lõng một cô gái mặc áo dài xanh vừa xuống xe đạp ở trước cửanhiệm sở rồi bằng một giọng Nam Bộ rặt mà chưa đến nỗi quên nhiều lắm, tôihết sức lễ độ hỏi: - Thưa cô! Da... Nếu có thể được, cô cho phép tôi hỏi bà giám đốc đây đihọp ở Hà Nội về chưa? - Thoáng thấy con mắt khá đẹp sau gọng kiếng mát nhìntôi nghi ngại, tôi tiếp luôn - Mong cô bỏ lỗi! Tôi vừa ở Rạch Giá lên, tàu xe vấtvả dữ quá! - Về rồi. Có việc chi vô trỏng mà hỏi, ai lại đi hỏi ở giữa đường giữa phố thếnày. Nói rồi cô ngoắt người dắt xe tọt vô cổng luôn. Cha! Tôi hơi nhếch mép.Gớm cho cái ngữ cán bộ thời nay, nói năng với thiên hạ mới bảnh choẹ làm saochứ. Cứ làm như là phu nhân tổng thống hay thủ tướng cả một giuộc khôngbằng. Thôi, thế cũng xong. Sau khi đã kiểm kỹ lại toàn bộ số tiền chẵn, tiền lẻ còn lại trong túi, tôikhoan thai ghé vào một cửa hàng quần áo cũ bày bán ngay vỉa hè để chọn mộtbộ cánh kiểu ký giả màu cà phê sữa đặng hợp với thời trang quan dạng bây giờ.Một ý nghĩa chợt loé: Khéo không lại si đa thì bỏ mẹ! Nhưng một ý nghĩ khácchồm lên phủ nhận ngay: muốn mắc si - đa tưởng dễ à? Phải nhiều tiền, nhiềucủa, phải nghễu nghện vào được những hotel sang trọng, nơi có những con điếmcỡ quốc tế hành nghề thì hoa. may mới mong dính được cái bệnh rửng mỡ connhà giầu này. Chứ còn cái anh nhà nghèo ấy ư? Giỏi lắm thì cũng chỉ mắc đượcba cái bệnh giang mai, hậu lậu của gái đứng đường. Còn lâu. Lo bò trắng răng.Vớ vẩn. Thế là sau gần nửa giờ đồng hồ nhấc lên, hạ xuống, găng một tý, mềmmột tý, giả vờ bỏ đi rồi lững thững quay lại, lại bớt lại lộn... cuối cùng tôi cũngcó càu nhàu, thậm chí té tát của thằng cha chủ hàng. Vậy là trúng. Bán mà cònchửi, còn càu nhàu tức là mua được giá. Chỉ sợ trao hàng xong nó cười toe toét,khen mình đẹp trai, mặc vào trẻ đến hai chục tuổi thì mới bỏ mẹ! Trừ đi bốnchục, trong túi vậy vẫn còn gần hai chục ngàn. Rủng rẻng chán. Làm tới luôn.www.phuonghong.com 111 www.taixiu.comTác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNGĂn chơi là phải tốn kém. Cuộc đời là cái chó gì. Tôi bỗng phì cười vì câu nóicách điệu quen thuộc ám chỉ dân xứ nghèo đó rồi tạt thẳng vào cái nhà vệ sinhcông cộng có những bãi phân hoang to bằng cả cái vành nón mà bất cứ kẻ nàobị đại tràng táo bón đều nhìn mà phát thèm... Năm phút sau, không phải tôi màlà một lão già khác hẳn, nom vừa đỏm dáng vừa nát nhàu từ nhà vệ sinh bước ravà vẫn bằng cái dáng đó, hắn khủng khỉnh rẽ vào một tiệm hớt tóc bình dân cólấy ráy tai nhưng không có mát-xa thông thường. Thêm nửa giờ đồng hồ nữa, chỉ mất có năm ngàn cả tắm lẫn gội, khi bước rađường, lén nhìn vào tấm kính của một cửa hàng mỹ phẩm, tôi mới thấy mìnhbắt đầu có vẻ có hình hài một con người thật sự. Tóc húi cao vừa phải, vầng tránrộng và đẹp ra dáng, lại thêm những lọn tóc bạc thanh cao điểm xuyết hai bênthái dương, quần áo thẳng ly, màu thật trang nhã chứng tỏ chủ nhân của nó làngười có gu, có chữ nghĩa và dưới chân là một đôi dép dự án màu mận chín, cáimàu lịch sự nhất cho những người đứng tuổi, có quai hậu đàng hoàng. Tóm lạicái thằng tôi, sau khi vứt ra có chưa tới năm chục ngàn mà đã thấy nhân cách,nhân quyền lên nhiều đáo để huống chi là người khác. Giờ đây, nói mình làthanh tra, là trưởng phòng, là giám đốc chứ là bộ trưởng thì thiên hạ cũng cứ tin.Vải vóc! Mẹ nó, phải nói là hay thật! Ấy! Hình như vẫn còn thiếu thiếu một cáigì nữa? Đây rồi! Làm tới cho nó đủ comple luôn! Tôi xỉa mười ngàn nữa lấymột cây kiếng đổi màu biết chắc là thứ rởm của một gã vận quần áo bò lẵngnhẵng bám theo tôi từ nãy. Đâu đó, tôi hắng giọng, nhúc nhích người một cái cho thứ gì vào thứ ấy rồingẩng cao đầu bước vào quán cà phê nằm xế trước cửa toà nhà năm tầng. Tôilặng lẽ kiếm một chỗ khuất ngồi xuống rồi gọi một ly đen để nhìn nó nhỏ giọtđếm thời gian. Thời gian bây giờ là của tôi. Bao giờ cũng là của tôi. Từ giờ đếntối còn cả một buổi trưa và buổi chiều, thong thả chán. Ấy, sau ly cà phê chothư giãn thần kinh này, tại sao tôi lại không tự cho phép mình húp thêm một tôhủ tiếu hoặc một ổ bánh mì chấm thịt bò kho nhỉ? Chả dại gì mang cái bụng sôióc ách vào trận đánh cuối đời, thua hay được nó cũng khổ sở ra. Dẫu rằng docuộc sống lang bạt bấy lâu, một ngày ăn một bữa, hai ngày, ba ngày ăn một bữa ...