Vừa lúc ấy, có hai đôi trai gái ăn vận trẻ trung, sặc sỡ, gái váy ngắn, trai quần thụng đúng mođen 90 phóng Dream ve ve vào ngõ. - Có khách – Tám Tính nói rồi đứng dậy – Cứ nhậu đi! Hết bia chuyển sang đế. Bia hoài, mắc đái thấy mồ. Dáng bộ rất khoan thai ông chủ, hắn hắng giọng đi ra dẫn khách lách sâu vào khu vườn rậm lá. Tôi còn kịp nhìn thấy đôi cặp giò trắng nuột, thon thả của cô bé vận soọc đen bước sau cùng. Trước khi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ăn mày dĩ vãng P15Tác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG CHƯƠNG XV: V ừa lúc ấy, có hai đôi trai gái ăn vận trẻ trung, sặc sỡ, gái váy ngắn, traiquần thụng đúng mođen 90 phóng Dream ve ve vào ngõ. - Có khách – Tám Tính nói rồi đứng dậy – Cứ nhậu đi! Hết bia chuyển sangđế. Bia hoài, mắc đái thấy mồ. Dáng bộ rất khoan thai ông chủ, hắn hắng giọng đi ra dẫn khách lách sâu vàokhu vườn rậm lá. Tôi còn kịp nhìn thấy đôi cặp giò trắng nuột, thon thả của côbé vận soọc đen bước sau cùng. Trước khi khuất sau vòm lá, cô bé còn ngoắtđầu nhìn chúng tôi một cái vừa nghi ngại, vừa thăm dò lại vừa thách thức. Lát sau Tám Tính trở ra, mặt tỉnh như không, có pha thêm một chút phiềnmuộn nơi khoé mắt. - Cái gì thế? – Ba Thành hỏi – Không phải đám bạn của con mày à? - Bạn mẹ gì. Dân chơi. Trai gái từ thành phố, từ thị xã lên đây mướn phòngchơi. Tới đây thì cái vẻ sồn sồn và cái điệu bộ làm ra vẻ sành sỏi của anh bác sĩgià biến mất, đành phải nhường cho tuổi trẻ lên tiếng. - Thuê ngày hay thuê giờ anh Tám? – Tuấn hỏi thản nhiên. - Ngày giờ như nhau, ráo trọi đều hai mươi đồng. Thang giá ngoại thành vậythôi. - Mấy chòi? - Mười. Đang tính phát triển thêm năm cái nữa. - Hết công suất chớ? – Tuấn vẫn hỏi xoắn. - Hết. Ngày nghỉ, ngày lễ, ngày... nói chung là ngày động tình, thường làthiếu. Có khi một chòi phải gối ba, bốn lượt người ra vào. - Xin lỗi hỏi thêm anh Tám: trong chòi có trang bị gì? - Trống trơn. Một cái bàn uống nước tay tao đóng lấy, một cái giường xếp,một cái xô, nếu có khách tao sẽ cho mấy đứa nhỏ xách nước đổ đầy. - Xem nào! - Tuấn lôi chiếc máy tính chạy pin nhỏ xíu ở trong túi ra, sựkhôn ngoan chạy rần rần trên trán. Cứ cho là cả 15 chòi đều có sử dụng trongwww.phuonghong.com 165 www.taixiu.comTác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNGmột ngày đi. Mỗi chòi hai chục, mười lăm chòi là 450, tức gần nửa triệu. Trungbình mỗi tháng nhét túi 15 triệu, chưa kể ngày lễ, ngày nghỉ rồi đồ ăn thức uốngbán thêm, mua thêm cho khách, rồi lại còn thứ khách sộp, khách sang hàophóng puộc - boa thêm. Tóm lại là món kinh doanh này ít vốn mà lãi dữ quá,bền nữa, khỏi cạnh tranh chơi xấu, chơi xỏ nhau. Móc tiền lên từ chính đất đaivườn tược của mình. Anh Tám! – Con mắt hấp háy của nó sáng lên – Ta thửbàn cách làm ăn chung đi. Em sẽ bỏ vào đây chừng năm trăm triệu để mở rộngvườn, thiết kế cam-pinh nửa dân tộc nửa hiện đại, có bể bơi, có sân chơi tennis,có suối có rừng và có cửa hàng ăn đặc sản. Trời ơi! Con người càng ngày càngcó nhu cầu đòi hỏi được sống hết cái phần người của mình, đã vào tới đây thìđều là dân giàu rửng mỡ hay bọn thanh niên con nhà tham nhũng, không tranhthủ rút ruột chúng còn rút ruột ai? Làm đỉ Không thất thu đâu. Năm trăm triệu!đảm bảo sau sáu tháng lấy lại vốn. Từ đó về sau lãi chia đôi, anh Tám chịukhông? - Ờ... Ờ! – Tám Tính gật đầu nhưng không nói gì. - Tao có ý kiến – Ba Thành giơ cao tay y như một cuộc họp Đảng ở trongrừng – Thêm cả dịch vụ mát xa nữa để như bọn Tây. Sắp tới, cứ cái đà này,chúng sẽ lũ lượt kéo vào như quân viễn chinh Mỹ ngày xưa cho coi. Cả kháchViệt kiều nữa. Nếu chúng mày ưng, tao xin tình nguyện làm chân bác sĩ da liễukiêm bảo vệ mà không cần lương, chỉ cần cơm ăn ba bữa thuốc hút cả ngày,rượu mỗi lần mười ly thôi. Sao? Tao nói vậy nghe được không Hai Hùng. Tôi gật đầu cười gượng gạo. Chả lẽ cuộc sống hôm nay nó xiết chảy đến nỗigạt hẳn tôi ra khỏi dòng rồi chăng mà mới chỉ nghe hai tiếng cam-pinh đã thấylòng dạ tui tủi. Hình ảnh dây cam-pinh rung bần bật bên dòng hoài niệm khổđau ở khúc sông hôm nào lại hiện lên, nắn bóp trái tim tôi đau thắt. Song chả lẽlại cứ giữ bộ mặt đưa đám trong lúc bạn đang vui vẻ dường kia. Tôi nói mà biếtrằng điều nói ra sẽ lạc lõng: - Cho mình hỏi một câu, Tám Tính! Hai Hợi thế nào? Còn sống hay đã chết?Nếu sống, hiện giờ ở đâu? Bàn nhậu ắng đi một chút như có một phát súng nổ đột ngột dưới gầm bàn.Tuấn nhìn lên ngọn cây, nhả khói thuốc. Tám Tính hạ cốc bia định uống xuống,mắt buồn hẳn đi. Riêng Ba Thành nhìn sang tôi, khe khẽ gật đầu. Thì ra từ đầuđến giờ, mọi sự Ồn ào cười nói của nó chỉ là giả vờ, chỉ là che đậy cái điều hắnnóng lòng muốn hỏi nhưng lại không tiện hỏi, cái điều mà nó chắc mẩm trướcsau gì tôi cũng phải bộc lộ ra. Uống một hơi hết nửa ly bia còn lại, Tám Tính đưa mu bàn tay nhăn nhúmquết bọt ngang miệng, nhìn xuống mặt bàn một lúc lâu rồi mới ngẩng lên nói:www.phuonghong.com 166 www.taixiu.comTác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG - Sau khi thoát chết, tao được người ta điều về phòng hậu cần Quân khụ Thìtụi bay lạ gì, cứ thằng nào thương tật, thằng nào bể bai hết xài được là lập tứcđược đưa về đó. Thời gian ấy, không hiểu sao Hợi lại biết tao còn sống nên tìmmọi cách móc ráp để lên thăm tao được một lần. Vừa nhác thấy tao, cô đã khócầm lên rồi ôm lấy tao kể lể đủ chuyện. Thương quá, tao cũng khóc. Tới lúc đótao mới hiểu vì sao, chỉ vì tưởng tao đã chết nên cô mới bỏ vào ấp chiêu hồi.Hai Hợi bữa đó đẹp dữ dằn, dòm như một ả tư sản thường vào rừng buôn bánvới Việt Cộng. Cổ mặc một bộ bà ba nâu bằng cải xoa, tóc chải bồng theo kiểudân thành thị, gò má có thoa một chút phấn nên mặt mày cứ hồng rực lên nhưđào xi-nê, đặc biệt chân tay da dẻ trắng nõn mịn màng, chả còn một chút nào cáicô Hai Hợi ngày trước nữa và lời ăn tiếng nói xem ra đã rất mực dịu dàng. Cổnói không biết tại sao, chỉ trở về làm dân có chưa đầy một năm mà người ngợmthay đổi đi nhiều đến thế? Hỏi cổ bây giờ làm gì sống? Hợi không trả lời nhưngtao biết, với cái tính khí ấy, cổ nhất dịnh không chịu cam phận làm cái anh lamlũ kiếm miếng ăn nhọc nhằn. Tao có hỏi về bọn mày và địa bàn bên sông. Hợibảo tr ...