Danh mục

Ăn mày dĩ vãng P16

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 278.70 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vâng! Tên gã trung úy đó là Địch. Sĩ quan thám báo Đặng Thanh Địch. Nghe xong, sau khi hứa sẽ giữ kín câu chuyện này như giữ một chút danh dự lính chiến còn lại trong mình, ông Hùng lặng lẽ đứng dậy, âm thầm bỏ đi ra ngoài. Đêm đã về khuya. Gió thổi nhẹ. Xôn xao. Thanh vắng. Chưa có sao nhưng bầu trời vẫn bàng bạc trắng, có lẽ do khoảng trống khoáng đạt và huyền diệu từ mặt đất hất lên. Cái kết thúc của câu chuyện đượm vẻ ma quái này...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ăn mày dĩ vãng P16Tác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG CHƯƠNG XVI: V âng! Tên gã trung úy đó là Địch. Sĩ quan thám báo Đặng Thanh Địch. Nghe xong, sau khi hứa sẽ giữ kín câu chuyện này như giữ một chút danh dựlính chiến còn lại trong mình, ông Hùng lặng lẽ đứng dậy, âm thầm bỏ đi rangoài. Đêm đã về khuya. Gió thổi nhẹ. Xôn xao. Thanh vắng. Chưa có sao nhưngbầu trời vẫn bàng bạc trắng, có lẽ do khoảng trống khoáng đạt và huyền diệu từmặt đất hất lên. Cái kết thúc của câu chuyện đượm vẻ ma quái này đôi lúc đã thấp thoáng ẩnhiện trong dự đoán của ông nhưng thực sự Ông không thể ngờ rằng nó lại diễnra nghiệt ngã và thương tâm đến thế! Câu chuyện đã làm ông yên tĩnh trở lại rấtnhiều nhưng cũng lại khiến ông nuối tiếc cồn cào không kém. Giá cứ để nótrong dạng giả thuyết sơ khai có khi lại còn dễ chịu hơn, đâu có cái gì mập mờ ởphía trước mà dò tìm? Nay mọi sự rạch ròi trần trụi ra rồi, lòng dạ tự dưng rơitõm vào trạng thái nghịch, trạng thái yên tĩnh nặng nề. Kiếm một vạt cỏ mịn, ông ngả người nằm xuống, hai tay khoanh lấy đầu,mắt nhìn lên vòm cao trống rỗng. Lâu nay ông thường có thói quen nằm kiểunày, nằm rất lâu, có khi qua đêm để đầu óc tan toa? ra với thiên nhiên rộng lớn,để đầu óc không phải suy nghĩ gì cả. Vậy mà đêm nay, giữa thiên nhiên bao la hơn mọi đêm, mọi bộn bề cứ ồn ãdội về, càng nằm lâu, càng cố thư giãn, bên trái đầu càng ong ong nhức. Ôngngồi dậy đốt thuốc... Giụi thuốc... Lại nằm xuống... Lại đứng lên... rồi thất thểuđi tiếp. Cái câu hỏi ấy lại quay lại, vật vã trong đầu. Ừ, thì cứ cho là do mộttrường hợp ngẫu nhiên kỳ lạ mà cô ấy không chết nhưng tại sao cô ấy phải chạytrốn, phải chối bỏ quá khứ quyết liệt như vậy? Cái cẳng tay vấy máu khoác lênbờ vai cô ta kia là như thế nào? Thằng Phản ngực có tên là Địch trời đánh ấy cótác động gì vào câu chuyện này không? Chắc chắn là có rồi nhưng tại sao lại cóthể như thế được? Chuyện đùa cả à? Ai đùa? Vô lý!... Bỗng dưng trong đầu ôngsôi lên một nỗi giận dữ vô cớ và mãnh liệt. Ông quay người đi nhanh trở lại. - Anh Tường ạ! - Ông đẩy mạnh cửa bước vào. - Anh không đi dạo nữa? - Ông tường đã chuyển cách xưng hô mà không tựbiết – Anh thấy cảnh vật nơi đây dễ thương không? Nó hao hao giống cảnh vậtsông Sài Gòn: đất trời, mùi của gió, của nước, cây cỏ... - Tôi biết nơi cô ấy ở và làm việc - Ông Hùng ngắt lời.www.phuonghong.com 186 www.taixiu.comTác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG - Vâng! Tôi cũng đoán ra điều đó - Ông Tường trả lời bình thản. - Biết cả cái gã thượng sĩ ấy nữa. Một cán bộ tin cậy của cô ta. - Vâng, hình như thế. Một con người như vậy, thời nào, ở đâu nó cũng sẽ tạođược một độ tin cậy nhất định. Xã hội càng bất ổn thì thân phận hắn càng ổn.Ông cha ta vẫn gọi là “đục nước béo cò”. - Vậy thì sao nào? - Ông Hùng bỗng hơi lớn giọng trước cái vẻ mặt quá ưlãnh đạm của người nói chuyện - Nó đã cướp vợ anh, đã không ngừng hãm hạianh, đã giết Hợi, đã đánh đập Sương và chính nó đã đẩy cô ấy vào ngõ cụt trốntránh bạn bè, chối bỏ quá khứ và cũng chính nó, tôi biết, đang tìm cách hãm hạivà khống chế cô ta trong những hành vi làm ăn phi pháp không lường được. - Vâng, vậy thì sao nào? - Đến lượt ông Tường hỏi lại - Trừng phạt ư? Thanhtoán ư? Bắt nó trả mọi nợ nần ư? Hay tố giác? Hay tìm cách cảnh tỉnh cho cô ấybiết? Tôi đã có nghĩ, giống như ngày xưa nhiều lần tôi cũng đã có nghĩ nhưngrồi lại buông trôi. Không ổn đâu. Muộn mất rồi. Lũ chúng ta bao giờ cũng muộnso với bọn ác tâm thất đức. Vả lại, chuyện cách đây đã gần hai mươi năm, mọiân oán giang hồ đã bị thời gian đánh nhoà, khơi lại tôi thấy khó khăn lắm. Cũngcó thể đó là suy nghĩ của một kẻ bạc nhược, bạc nhược cho đến lúc chết nhưngtôi nghĩ cái hôm qua là của ngày hôm qua, mục nát, lên mùi rồi, còn cái hômnay là của ngày hôm nay, của lớp người hiện tại, của dòng chảy nháo nhàokhông cần biết trắng đen, phải quấy ra làm sao. Mình khơi lại, dù bằng bất cứhình thức nào, biết đâu chả làm trò cười cho người tạ Chúng ta, xin lỗi, có lẽ hếtphận sự rồi. - Tại sao lại hết phận sự? - Ông Hùng run giọng lên – Thằng khốn nạn ấykhông phải chỉ là của ngày hôm quạ Nó chính là của ngày hôm nay, nó đangluồn lách phá nát thêm hiện tại, nó là cái nọc độc còn sót lại và đang gặp thờiphát triển. Tôi đã là một thằng bạc nhược, bạc nhược đến xấu hổ mà anh lại cònbạc nhược hơn. Thôi được, cứ cho là hắn không dính dáng gì đến ngày hôm quađi nhưng lúc này thằng Địch nó đang hiện diện như một tội ác bên cạnh cô ấy,một cái ác cần loại bỏ mà không ai khác, chính những kẻ thiệt thòi không tincậy như tôi với anh phải tiến hành. - Tức là... - Tức là không cần biết nó là ai, trước kia đốn mạt như thế nào, chỉ biết giờđây nó đang xúc phạm đến chúng ta, đến những kẻ lương thiện khốn khổ, tô ...

Tài liệu được xem nhiều: