Danh mục

Ăn mày dĩ vãng P2

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 203.71 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nếu cách đây hai mươi năm, một ai đó đã có dịp được gặp anh thì thật khó hình dung ra con người anh bây giờ. Cao một mét bảy ba, nặng cũng suýt soát bảy mươi kg (nếu sốt rét, nhịn đói dài ngày hay bị thương thì cũng chỉ xê xích chút ít, vòng ngực vênh cong như rá úp, tóc dày cộm, mắt xếch, miệng rộng, cười tươi, răng to và chắc, bụng nổi đủ sáu múi, chân tay xoắn chằng như chão bện, da màu bánh mật, có lúc đỏ nâu…), Hùng đúng là mẫu người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ăn mày dĩ vãng P2Tác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG CHƯƠNG II: N ếu cách đây hai mươi năm, một ai đó đã có dịp được gặp anh thì thậtkhó hình dung ra con người anh bây giờ. Cao một mét bảy ba, nặng cũng suýtsoát bảy mươi kg (nếu sốt rét, nhịn đói dài ngày hay bị thương thì cũng chỉ xêxích chút ít, vòng ngực vênh cong như rá úp, tóc dày cộm, mắt xếch, miệngrộng, cười tươi, răng to và chắc, bụng nổi đủ sáu múi, chân tay xoắn chằng nhưchão bện, da màu bánh mật, có lúc đỏ nâu…), Hùng đúng là mẫu người củachiến tranh sông lạch, thứ chiến tranh đòi hỏi sự tinh nhạy, khôn khéo và cantràng đến tột độ. Nói về anh, các cô du kích, các cô ở đội nữ pháo binh trongrừng thường hít hà: Chao ôi! Người thế kia mà chết thì uổng quá! Cô khác đắmchìm hơn: Giá như có một lần sau khi đi ấp sáng đêm về được vùi mặt vào cáitảng ngực kia mà ngủ… Ngủ luôn không trở dậy. Cũng có cô tỏ ra bặm trợn:Cách chức anh ta đi! Không thèm cho anh ta oánh giặc nữa. Cứ để cho ảnh sốngăn uống ngon lành, mỗi đêm đến với chị em mình một lần, đến từng đứa, hếtlượt lại quay lại từ đầu… Đồng đội tin cậy nơi anh như đoàn thuỷ thủ hết lòng tin cậy vào ngườithuyền trưởng tài ba giữa muôn trùng sóng cả. Cấp trên cần anh nhưng chẳngmấy thích anh. Đàn ông chỉ cần một loại người thích chứ không cần ai yêu cả,đó là đàn bà. Anh thường nói vui như thế. Chỉ nội một cái dáng nghiêng lệch totát, cái miệng cười phớt đời là đủ để thiên hạ có cái gì vừa khó chịu vừa kiêngnể anh rồi. Kẻ thù gọi anh là tên sát nhân tài tử, là nghệ sĩ cầm súng ảo thuật. Bàcon trong ấp chiến lược kêu anh bằng mày, bằng thằng với tất cả sự âu yếm, tincậy. Ấy vậy mà Hùng lại thật hiền. Lắm bận hiền đến dại khờ. Nếu như trongtrận mạc, người ta không thấy ở anh một động tác thừa thì trong cuộc sống,đồng đội cũng không hề thấy anh nói dư một câu bao giờ. Anh biết nói bằngmắt, biết nghe và cũng biết cười bằng mắt. Một đôi mắt nâu xám, hồn nhiên vàhoang dại. Người lành tâm nhìn vào đó thấy tĩnh lặng. Kẻ ác lòng nhìn vào thấynổi cả da gà. Trời cho anh cái phong độ thủ lĩnh. Nỗi hiểm nguy tạo cho anh cáiuy trước bạn bè. Cách đây hai mươi năm Hai Hùng là như vậy. Trên những nẻo đường chiến tranh đầy rẫy những sự bất ngờ, trong nhữngcánh rừng lẻ khuất không tên gọi, như một sự run rủi của số phận, bỗng mộtngày con người được người ta mệnh danh là Người Rừng kia gặp được Sương. Ấy là vào một đêm đột ấp chiến lược đầu tiên khi đơn vị anh vừa mới chânướt chân ráo đến địa bàn mới để kiếm gạo kiếm mắm nuôi nhau. Đoàn đột ấpgồm nhiều thành phần: cán bộ huyện, xã, bộ đội địa phương, bộ đội bán chủ lực,dân quân du kích… Và lẽ đương nhiên tốp lính thiện chiến của Hùng phải giữwww.phuonghong.com 15 www.taixiu.comTác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNGvai trò nòng cốt dẫn đầu. Đã gọi là lực lượng hỗn hợp thì phải có cả trai lẫn gái,có cả già lẫn trẻ, nhưng ác hiểm hơn, có cả người xấu lẫn người tốt, cả kẻ gandạ lẫn đứa khôn ngoan nhát hèn. Tất cả tạo thành một đội quân đi cứu đói củanhững tháng ngày trước 68 Mậu Thân. Hồi chiều, trước lúc chuẩn bị xuất phát ra khỏi cửa rừng, nhác thấy cậu liênlạc của mình bị bỏ cơm, tìm ra mép sông ngồi, mắt nhìn hút xuống dòng nướcbuồn rười rượi, Hùng đã có chiều chột dạ. Cậu ta có một thứ linh cảm hay trựcgiác trận chiến gì đó rất kỳ quái. Trận nào mà hắn ta tươi tỉnh thích nói thíchcười thì trận đó dứt khoát sẽ xuôi chèo mát mái. Ngược lại, hôm nào hắn tỏ ra lìxì, hỏi không nói, gọi không thưa, động một tí cũng gắt gỏng là y như rằng hômđó không gặp trục trặc này thì cũng đụng tình huống khác, có khi cha con ômđầu máu trở về. Vậy mà chiều nay… - Viên! Mày thấy phương án đột ấp có chỗ nào lỏng không? - Không!… Tất cả đều chính xác, đều hoàn hảo cả anh Hùng ạ! - Nói dối! Hoàn hảo mà mặt mũi lại thế kia à? Nói đi! Nói đi! Nói bậy cũngđược. Nếu cần tao sẽ cho ngừng lại. Chiến tranh còn mịt mờ, anh em mình kéonhau từ ngoài kia vào đây đến nay còn chòn chõn mấy thằng, không dễ gì mà đểmất thêm nữa. - Em biết… Nhưng em chỉ cảm thấy thôi. Chỉ thấy lờ mờ mà không nói rađược. Kệ, cứ đi đi! Chắc không sao đâu. Có khi trưa nay lội sình đi bắt cá mảiquá, bị nhức đầu. Vả lại… đói rã họng cả ra rồi, thiên hạ lại đã tề tựu đầy đủ,ngừng lại bây giờ khó lắm. Nhất là đêm nay có cả chị Ba Sương dẫn một tổ dukích đi theo để kiếm thuốc. Thương binh mấy tuần nay không còn thuốc để tiêmnữa. - Ba Sương nào? - Ba Sương y tá của đội du kích. Chị ấy mát tay lắm và tỏ ra hết sức tin cậy ởanh em trinh sát chúng mình. Hồi trưa, chị có hỏi thăm về anh… - Thăm hỏi cái quỷ gì lúc này! Đây là chuyện sống chết mất còn chứ khôngphải là trò đực cái trăng hoa. Mày vẫn có cái lối uỷ mị rừng già ấy là không trụđược ở vùng rừng lõm ác nghiệt này đâu. Đi! - Anh Hùng… - Gì ...

Tài liệu được xem nhiều: