Thế đấy, sự xuất hiện đột n của cô gái mảnh dẻ không xấu không đẹp trong buổi chiều ảm đạm này chả lẽ lại là cái dấu hiệu khởi đầu của sự ràng níu số phận nghiệt ngã theo lời báo ứng của Viên? Vừa tò mò, vừa muốn thể nghiệm lại vừa không muốn như thế, không thích như thế, anh hạ giọng: - Muộn rồi! Sương về đi! - Mặt và người anh Hai đầy đất cát, anh cầm cái khăn của em nhảy xuống sông tắm một cái rồi hãy về. Em chờ. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ăn mày dĩ vãng P3Tác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG CHƯƠNG III: T hế đấy, sự xuất hiện đột n của cô gái mảnh dẻ không xấu không đẹp trong buổi chiềuảm đạm này chả lẽ lại là cái dấu hiệu khởi đầu của sự ràng níu số phận nghiệt ngã theo lờibáo ứng của Viên? Vừa tò mò, vừa muốn thể nghiệm lại vừa không muốn như thế, khôngthích như thế, anh hạ giọng: - Muộn rồi! Sương về đi! - Mặt và người anh Hai đầy đất cát, anh cầm cái khăn của em nhảy xuống sông tắm mộtcái rồi hãy về. Em chờ. Rắc rối! Hùng nghĩ thầm và cũng đành phải cầm lấy chiếc khăn rằn cô gái tháo ra từ cáicổ trắng xanh đưa chọ Một mùi vị con gái ngây ngây, thơm nồng từ chiếc khăn phả lên khiếnanh thoắt trở nên lóng ngóng, không rõ mình phải xuống sông hay nên đứng lại nữa. Trướcmắt anh, ánh mắt cô gái đang hun hút toa? ra những làn ánh sáng dịu dàng và hết sức thơ trẻ.Hùng lảng mắt đi, không dám nhìn lâu vào đó. Phải chăng toàn bộ sức quyến rũ, như cánhđàn ông thường kháo của cô nằm ở ánh nhìn tĩnh lặng này, sự tĩnh lặng mênh mông rất cầnthiết cho những tâm hồn dị tật, sưng tấy vì đâm chém có một phút nghỉ ngơi, buông thả khisoi vào. - Đừng buồn nữa anh Hai!… Em biết anh Hai đang buồn lắm, khổ lắm! Đơn vị du kíchcủa chúng em tính đến nay cũng bị xoá đi xoá lại tới mười lần, mỗi lần xoá là mỗi lần emchơi vơi không muốn sống nữa, nhưng rồi vẫn phải sống. Và anh cũng đừng thêm buồn vìnhững cán bộ địa phương tụi em như chú Ba Tiến. Chú ấy cũng cực lắm! Vợ và con đều bịgiết cả ở trong ấp, trên người chú ấy lại chi chít những vết thương của sáu lần đột ấp bị phụcnên chú… Hùng bật ra một tiếng cười cay độc: - Tôi hiểu! Chính vì thế mà bà chính uỷ xã đội bữa nay ra đây làm công tác tư tưởng vớitôi? Cảm ơn. - Không… - Giọng cô như sắp mếu - Em ra đây là vì anh Viên. Tụi em ở trong này, nếucó chết cũng đỡ tủi. Dầu sao cũng gần nhà gần cửa, dầu sao người thân cũng biết mà hươngkhói. Còn mấy anh… Anh Hùng… Rồi đây số phận hai người sẽ ràng buộc với nhau… Hai người sẽ gặp vô sốhoạn nạn to nhỏ nhưng vẫn không xa rời nhau… Trong người anh chợt có một sự chuyển động khác lạ, mơ hồ, chợt có một sự rạn vỡ lânglâng, khắc khoải từ tận tâm can. Anh muốn nói với cô một câu gì đó thật mềm, thật dịu nhưngkhông nói được, như có một thế lực siêu hình nào đó ngăn cản không cho anh mở miệng. Vàanh bỗng nhận ra rằng chiều nay bên nấm mồ viễn xứ của đồng đội, nếu không có cô, khôngcó cái nhìn tĩnh lặng hun hút kia, anh sẽ chỉm nghỉm vào sự cô đơn khốc liệt không biết đếnbao giờ.www.phuonghong.com 22 www.taixiu.comTác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG - Cha chả! Mùi quá ta! Y trong tích tuồng cải lương Chuyện tình trên biên ải. Thằng Bắckỳ to con này chơi tay trên thiên hạ rồi. Một tiếng nói rổn rảng vang lên từ cửa rừng đã tắt nắng, thoạt nghe như tiếng chó rừngđộng cỡn. Hùng quay lại. Tiểu đoàn trưởng Tám Tính có tên kép là Tính cọp đang lắc lư đitới, đen cháy, miệng rộng quá tai, hàm răng trắng ởn nhe ra cười hết cỡ, tạc đạn US va nhaurung reng như một bày chim sẽ đậu kín vòng bụng. Bên cạnh anh ta là Ba Thành, thấp lùn,ậm ạch, cặp kính cận bắt nắng cháy lên, vốn nổi tiếng là một bác sĩ ở bẩn nhưng lại hết sứcmát tay. Cô gái khẽ nói: - Em về trước đây. Bữa nào có dịp ghé cứ qua tụi em chơi. Mấy anh bến đó có ghé cả, chỉtrừ anh. Chỉ cách nhau có một con suối cạn mà… Nhen! Cô quay vội đi, quên cả lấy lại chiếc khăn rằn, chút nữa thì va mặt phải bả vai nhẫy nhụamồ hôi của anh tiểu đoàn trưởng vừa bước tới. Anh ta không những không tránh đi mà lại cònngoái cổ đứng nhìn theo bằng con mắt dài dại của một bệnh thần kinh, hay gần như thế. Ánhmắt tuột xuống eo lưng cô gái, tuột xuống chút nữa… Và dừng ở đó, đốt cháy… Một tiếngthở dài nặng nhọc nghe tựa tiếng rên đau của con thú đang cồn cào khát vừa ngửi hít thấy mùivị con mồi thì đã không còn thấy tăm dạng con mồi đâu nữa! - Này! - Hùng đi đến trước mặt Tám Tính, miệng cười nhưng con mắt hơi lành lạnh - Cáicâu Bắc kỳ vừa rồi mới nghe thấy được nhưng nghe lâu vô duyên lắm, nếu không muốn nóilà bố bậy. Tuy thế vẫn có thể bỏ quạ Nhưng cái cách cậu nhìn đàn bà con gái như muốn ráchquần lót người ta ra thế kia là không ổn đâu. - Ù mẹ! Con nhỏ dòm ốm nhom mà đít… trứng không à. Mọi việc ngon lành cả hả? Sángđêm chớ? - Tám Tính vẫn nói câng câng. - Cái gì sáng đêm? - Mắt Hùng đã hơi bạc đi. - Còn giả đò hoài cha nội! Số mầy hên quá xá đó. Khắp phân khu Đông này, hàng trămthằng, có nhiều thằng con ngon hơn mày nhưng chỉ đành đứng từ xa dòm vào con nhỏ mànhểu nước miếng thôi. Ba Thành bước tới, đứng chỉ đến cằm Tám Tính nhưng giọng nói lại hết sức kẻ cả: - Thôi đi thằng Tám! Mày đến đây thăm mộ bạn bè hay đến để thò cái đuôi ghen tị ra đóhả? Coi ...