Danh mục

Ăn mày dĩ vãng P8

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 229.01 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Từ biệt sông nước miền Tây, tôi trở lại những cánh rừng đang được khai thác miền Đông, lòng dạ chả bịn rịn bao nhiêu, bởi chúng tôi chắc mẩm rằng, mai mốt không chóng thì chầy, cái thân tôi sẽ lại lê lết quay về chốn này. Khỉ thế! Lần mò mãi, tôi mới tìm ra được nhà Ba Thành, tay bác sĩ đồ tể năm xưa đã từng chữa trị vết thương ở đùi trái cho tôi, từng là bạn tâm sự về mọi điều sâu xa trong những đêm rảnh rang không đánh giặc. Cứ tưởng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ăn mày dĩ vãng P8Tác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG CHƯƠNG VIII: T ừ biệt sông nước miền Tây, tôi trở lại những cánh rừng đang được khaithác miền Đông, lòng dạ chả bịn rịn bao nhiêu, bởi chúng tôi chắc mẩm rằng,mai mốt không chóng thì chầy, cái thân tôi sẽ lại lê lết quay về chốn này. Khỉthế! Lần mò mãi, tôi mới tìm ra được nhà Ba Thành, tay bác sĩ đồ tể năm xưa đãtừng chữa trị vết thương ở đùi trái cho tôi, từng là bạn tâm sự về mọi điều sâuxa trong những đêm rảnh rang không đánh giặc. Cứ tưởng rằng gốc gác người ởđây, được học hành đào tạo hẳn hoi, lại trải qua cả cuộc chiến tranh cầm dao mổcứu sống bao mạng người, trong đó không ít người đã và đang là quan chức caocấp, nhất định Ba Thành bây giờ không là giám đốc sở y tế thì mèng ra cũng giữchân bệnh viện trưởng bệnh viện trung tâm nào đó. Vậy mà không! Giải phóngđược ít ngày, chán cảnh gia đình, chán đoàn thể, chán cảnh đời và thói đời đenbạc, chán luôn cả nội dung công việc đã theo đuổi tới nửa đời người, sau mộtđêm nhậu say chửi vung tí mẹt, nóng lên tạt tai vài cái, ra đồn công an, ra hộiđồng kỷ luật, ra khỏi Đảng, Ba Thành rũ áo từ quan. Ngồi trong mái nhà lợp lá xập xệ giống như cái chuồng trâu nới rộng, tôi đốthết cả một gói thuốc khét mù mới thấy Ba Thành khật khưỡng đi từ ngoài rẫyvề. Cởi trần để hở những rẻ xương sườn cong vênh, vai vác cuốc, đầu quấnkhăn rằn đã vàng ố, chân bước cà nhắc, thỉnh thoảng lại vấp một cái, mặt đencháy, tóc nửa đen nửa bạc lam nham, trông hắn y hệt một lão nông cả đời lọmkhọm cày cuốc. Nhìn thấy tôi, Ba Thành trợn mắt lên, mấy chiếc răng cửa ngàyxưa làm cho cái cười hóm thế mà bây giờ bay đi đâu mất.- Đồng chí hỏi tôi? - Vâng! Anh là Ba Thành, bác sĩ? - Bác sĩ con mẹ gì? Thế đồng chí là… - Vất mẹ nó đồng chí đi! Mình đây, Hai Hùng đây! Chao ôi! Chả lẽ tớ già tớinỗi cậu không còn nhận ra nữa ư? Đầu viên đạn M16 cậu lấy ra từ đùi, gần bìudái, tớ vẫn còn giữ. - Từ đùi? - Ừ, đùi. - Bùi dái? - Ừ, dái.www.phuonghong.com 57 www.taixiu.comTác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG - Vẫn còn giữ? - Giữ. - Thế thì đù mạ! Nhớ rồi. Mày là thằng Hùng ác ôn, thằng Hùng trời gầm,đúng không? Nhưng sao lóng rày mày già dữ vậy mày? Nếu không nói tới viênđạn mắc dịch ấy thì ông cố nội tao nhận cũng không ra. - Thì hai mươi năm rồi, một phần ba đời người rồi còn gì nữa. - Ờ, lẹ hè! Tao nhớ ngày ấy mày ngon lắm kia mà. Cái giò của mày bự bằngcả khúc bằng lăng, nếu không viên đạn ấy nó cắt cụt cu mày rồi, lão khọm ạ. - Thế bộ mày tưởng mày còn trẻ lắm ư? Nếu thằng con mày nó không nói bacháu ở rẫy sắp về tới thì chắc tao nghĩ mày là ông già đẻ ra cái thằng Ba Thànhngày xưa quá! - Khớ… Khá! Thằng khọm già vẫn còn giữ được cái giọng châm chọc đểugiả thưở nào. Khá! Với cái giọng này mà mày nẫng được con nhỏ Ba Sươngtrên tay ráo trọi bọn đàn ông trong này thì hận thật. Khá! Sau phút ồn ào ban đầu, hai thằng lính cựu ôm nhau đứng lặng, cùng gắnggượng giấu đi những giọt nước mắt xúc động rất có thể chảy ra. Ba Thành làngười lấy lại được sự bình thản trước cũng như trong những năm tháng khắcnghiệt, hắn bao giờ cũng giữ được sự trầm tĩnh hơn người. Hắn đẩy mạnh tôi ra,nói như chửi: - Ở ngoải, mày có gặp mấy cha cựu chiến binh Mỹ vừa sang không?…Không à? Phước cho mày đó. Hôm qua tao vừa xuống thành phố. Mấy cha ở đókêu tao xuống để hội thảo, để gặp gỡ gì đó nhưng chỉ ngồi được mươi phút là… - Thôi! - Tôi cắt ngang - kệ thiên hạ. Không nói chuyện chính trị, nhức cáiđầu lắm! - Cái gì - Tấm thân thấp củn của hắn hơi kễnh lên - Nhức đầu cũng phải nói.Mấy cha không được giẫm lên xác đồng đội để làm trò tiến thân. Đấy là chưa kểcái chuyện các cha ấy dạo này còn sanh tật mơn trớn mấy anh trong chínhquyền Sài gòn cũ. Họ làm được việc, họ thông minh thì cứ quý mến, cứ trọngdụng, tốt thôi. Thực ra, có ai sẵn sàng bỏ qua, sẵn sàng bắt tay kẻ thù cũ nhưcánh lính chiến bọn mình nhưng không thể vì họ dễ bảo, họ làm ra bộ ngoanngoãn mà quay sang đối xử khắc nghiệt với những kẻ thật sự đổ xương đổ máuvừa quạ Họ sợ chúng ta phản trắc, chúng ta mới là một lực lượng đáng đe doa.quyền chức của họ à? Ôi! Sao ngây thơ thế mấy ông quan Cách mạng ơi. Để rồixem… -Thôi mà - Tôi phẩy tay đứng dậy- Vợ con thế nào?www.phuonghong.com 58 www.taixiu.comTác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG - Tao bỏ nó rồi - Hắn cũng tự ngắt cụt dòng chảy ồn ào của mình. - Nguyên do? - Nó chê tao xấu mã mà lại không bằng bạn bằng bè. - Tức là nó bỏ mày chứ? - Cũng được. Nói ngược cho oai - Thành cười hiền lành - Mà đ.mẹ! Chiếntranh liên miên, không xấu mã thì đẹp cái con đĩ ngựa nó à? Còn bạn bè? Taokhông thèm đi thua đ ...

Tài liệu được xem nhiều: