Danh mục

Ân tình P15

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 199.50 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thảo Nhi dìu mẹ vào nhà. Phía sau ông Tùng lỉnh kỉnh xách đủ thứ đồ dùng mang từ bệnh viện về. Trong nhà Tiểu Vân chạy ra đón họ. Nàng đỡ một bên tay còn lại của bà Bích Lâm, nhưng bà đã xua tay: - Không cần đâu. Có Thảo Nhi đỡ ta được rồi. Cô gái buồn bã đứng nép sang bên nhường lối cho mẹ. Phía sau ba nuôi bước lên an ủi: - Đừng buồn con. Mẹ vừa khỏi bệnh nên có trái tính một chút. Tiểu Vân cố gượng cười....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình P15Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH CHƯƠNG XV T hảo Nhi dìu mẹ vào nhà. Phía sau ông Tùng lỉnh kỉnh xách đủ thứ đồdùng mang từ bệnh viện về. Trong nhà Tiểu Vân chạy ra đón họ. Nàng đỡ mộtbên tay còn lại của bà Bích Lâm, nhưng bà đã xua tay: - Không cần đâu. Có Thảo Nhi đỡ ta được rồi. Cô gái buồn bã đứng nép sang bên nhường lối cho mẹ. Phía sau ba nuôibước lên an ủi: - Đừng buồn con. Mẹ vừa khỏi bệnh nên có trái tính một chút. Tiểu Vân cố gượng cười. Sau đó nàng đi lấy nước. Chị Hai cũng bước ra đỡđồ đạc trên tay ông Tùng đem vào trong. Thảo Nhi ân cần đỡ mẹ ngồi xuốngghế. - Mẹ ngồi xuông đây đi mẹ. - Được rồi. Ái chà! Về tới nhà sao mà khỏe khoắn đến thế. Tiểu Vân đem nước lên đặt vào tay bà. Ngập ngừng một chút, bà Bích Lâmmới nói: - Từ nay có Thảo Nhi lo cho mẹ rồi. Con không cần phải nhọc lòng nữa. Cô nghe đau nhói trong lòng. Bà nói tiếp: - Anh Tùng à! Thảo Nhi muốn nghỉ học. Theo em con gái không cần phảihọc nhiều. - Tùy hai mẹ con đi. Tôi không có ý kiến. - Ba con đồng ý rồi đó Thảo Nhi. Vậy là từ nay con phải thường xuyên ở nhàvới mẹ mới được nghen. - Con biết rồi mẹ. - Thôi bây giờ lên phòng. Mẹ muốn nghỉ ngơi một chút. Mẹ đi rồi, ba mới quay sang Tiểu Vân với khuôn mặt buồn bã, chợt thở dài: - Ba không biết nói làm sao để an ủi con đây Tiểu Vân. - Con không sao đâu ba. Từ đây ba hãy dành thời gian quan tâm tới mẹ vàchị, không cần phải lo cho con. Ngừng một chút, ba nói tiếp: - Xin phép ba, con vào phòng. Ông Tùng nhìn theo bóng con gái nuôi cho đến khi nó khuất sau cầu thang. Tiểu Vân nhè nhẹ gõ cửa phòng mẹ.Bên trong có tiếng nói vọng ra:www.phuonghong.com 131 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH - Vào đi. Mẹ đang nằm trên giường. Chăn phủ đến nửa ngực. Cô bỗng nhận ra ánhmắt mẹ nhìn mình không còn thắm thiết như xưa nữa. Nàng khép nép đứng mộtbên mẹ: - Nghe chị Thảo Nhi nói mẹ gọi con. Bà nói gọn: - Con ngồi đi. Dừng một chút, bà nói tiếp - Mẹ cảm ơn con đã lo lắng chomẹ đã lo lắng cho mẹ những ngày qua. Ánh mắt Vân thật buồn: - Đó là trách nhiệm của con mà mẹ. - Thế con không giận khi mẹ bắt con phải xa Đình Kha sao? Nỗi đau bị khêu gợi như chạm vào vết thương tâm. Vân cố gắng bình tĩnhnói: - Thưa mẹ, con đã quên chuyện ấy rồi. - Mẹ biết là mẹ xử ép con. Nhưng mà mong con hiểu cho mẹ. Thảo Nhi nó lànúm ruột của mẹ. Nếu như có bề nào, làm sao mẹ chịu nổi. - Con hiểu thưa mẹ. - Con không buồn khi phải xa Đình Kha sao? Nuốt ngược nước măt vào lòng, cô nói: - Chỉ một chút thôi, nhưng bây giờ con đã quên rồi. - Vậy thì mẹ mong con vẫn giữ nguyên lời hứa với mẹ. Thì ra mục đích của mẹ là muốn nhắc nhở ta. Trời ơi, sao cay đắng thế này.Kha ơi! Chúng ta vĩnh viễn mất nhau rồi. Mẹ lại giục: - Sao, con có hứa với mẹ không Tiểu Vân? - Vâng thưa mẹ. Mẹ còn có chuyện gì dạy bảo nữa không ạ? Vân nhìn thấy nụ cười mãn nguyện nở trên môi mẹ: - Không còn gì nữa. Bấy nhiêu đó mẹ đã cảm ơn con rồi. - Xin phép mẹ con ra. Tiểu Vân khóc vùi, lê bước về phòng. Tận cùng trong sâu thẳm cõi lòngnàng mãi réo gọi tên Kha: - Kha ơi, chúng ta mãi cách xa mãi rồi. - Ông là kẻ sát nhân... là kẻ sát nhân.www.phuonghong.com 132 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH Đã hai lần Kha tìm cách gặp mặt, nhưng nàng cứ né tránh. Lần đầu tiêntrong đời, Kha nếm mùi thất bại. Đau khổ thay lần đầu tiên lại là lần thất bại ởtình trường. Đau đớn và khổ sở đến không thể nào chịu được. Kha tự nhốt mình trong phòng riêng suốt một ngày một đêm. Mấy lần mẹ gọi cứa nhưng Kha cứ giả vờ như không nghe thấy. Tiểu Vânơi! Em có biết sự lãnh đạm của em làm anh đau khổ đến dường nào không?Tiểu Vân... Tiểu Vân ơi... Bà Ngọc Phượng ngồi trầm lặng trước mâm cơm bày sẵn trên bàn. Baonhiêu lần Kha nhịn đói là bấy nhiêu lần bà cũng không ăn. Con cái bây giờ lànhư vậy đó. Nó vì tình yêu, vì một đứa con gái mà bỏ mặc mẹ nó thui thủi mộtmình. Đâu phải là nó không biết là không có nó là bà không ăn được. Giận thìgiận, nhưng nghĩ đến con bà thấy lòng xót dạ quá. Không hiểu con bé tật nguyền có gì mà con bà si mê tới nông nỗi? Người vúgià đứng bên cạnh khuyên nhủ: - Bà chủ phải ăn một chút gì đi chứ. Dẫu sao cũng phải lo cho sức khỏe củamình cái đã. Bà Phượng buồn bã đứng lên, bỏ ra phòng khách. Người vú già trung thànhđi theo sau. - Tôi làm sao mà ăn vô đây chứ? - Không lẽ chúng ta cứ để tình trạng này kéo dài mãi sao hả bà chủ? - Bây giờ bỗng dưng tôi muốn gặp mặt con bé đó, xem nó như thế nào mà cósức mạnh làm cho con trai tôi mất ăn mất ngủ thế này. Hai người già tiếp tục nói chuyện cho tới k ...

Tài liệu được xem nhiều: