Danh mục

Ân tình P19

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 230.17 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sĩ Thăng thận trọng đo huyết áp, cặp nhiệt cho Tiểu Vận Xong, chàng ngẩng lên: - Không có vấn đề gì cả, cô ấy sẽ tỉnh ngay bây giờ. Mọi người cùng thở phào. Đình Kha nóng hỏi: - Còn tiếng nói của cô ấy? Sĩ Thăng mỉm cười, đáp: - Bây giờ, chúng ta có đến chín mươi chín phần trăm hy vọng rồi. Nét hân hoan hiện rõ trên từng khuôn mặt. Bà Bích Lâm chấp tay lại, vẻ thành khẩn: - Tạ Ơn trời phật. Bách Tùng nhắc:...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình P19Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH CHƯƠNG XIX S ĩ Thăng thận trọng đo huyết áp, cặp nhiệt cho Tiểu Vận Xong, chàngngẩng lên: - Không có vấn đề gì cả, cô ấy sẽ tỉnh ngay bây giờ. Mọi người cùng thở phào. Đình Kha nóng hỏi: - Còn tiếng nói của cô ấy? Sĩ Thăng mỉm cười, đáp: - Bây giờ, chúng ta có đến chín mươi chín phần trăm hy vọng rồi. Nét hân hoan hiện rõ trên từng khuôn mặt. Bà Bích Lâm chấp tay lại, vẻthành khẩn: - Tạ Ơn trời phật. Bách Tùng nhắc: - Chúng ta ra ngoài tìm chút gì ăn lót dạ đi, ai cũng mệt mỏi cả rồi. - Cháu muốn được ở lại đây với cô ấy. Bách Tùng nhìn Kha cười cảm thông: - Cũng được. Cháu hãy ở lại đây trông chừng Tiểu Vân hộ bác. - Còn em phải về nhà đây, Thảo Nhi... Bà bỏ lưng câu nói, chỉ có Bách Tùng là hiểu được. Ông gật đầu: - Vậy thì anh cũng về với em. Còn Sĩ Thăng... - Cháu có việc cần làm. Bây giờ cháu phải về phòng làm việc. Sau cùng, chỉ còn mỗi mình Đình Kha trong phòng. Chàng từ từ ngồi xuốngbên người yêu, đôi mắt nhìn nàng thật sâu, đầm ấm, dịu dàng và tha thiết quá.Tiểu Vân nằm đó với đôi mắt dịu hiền khép kín, cách mũi phập phồng theo từngnhịp nhấp nhỏ của bờ ngực vươn cao, làn môi đỏ mọng mở hé nở như đón chào,mời mọc. Kha không kèm được lòng mình, chàng đặt nụ hôn trìu mến lên cánhhồng hé mở ấy. Bất giác Tiểu Vân khẽ cựa mình, chớp mắt vài cái rồi đăm đămnhìn Khạ Chàng trai reo khẽ: - Em tỉnh lại rồi! - Đình... Kha... Tiếng nói bất ngờ thốt ra từ môi nàng, dẫu còn gãy vụn và phải rất khó khăn,nhưng vẫn là tiếng nói, thứ âm thanh mà hơn tám năm Kha âm thầm chời đợ.Đôi mắt chàng sáng lên:www.phuonghong.com 174 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH - Tiểu Vân. Em đã nói được rồi. - Chàng nắm vai nàng lắc mạnh - Em nóiđược rồi đó, Tiểu Vân ơi. Cô gái kinh ngạc nhìn Kha, một bàn tay nàng đặc lên cổ, nơi giờ đây khôngcòn có cảm giác tắc nghẹn nữa. Nàng thì thầm: - Thật... sao? Em nói được... rồi ư? - Đấy! Có phải anh gạt em đâu. Tiểu Vân ơi! Anh sung sướng quá. Họ Ôm ghì lấy nhau trong cơn xúc động. Tiểu Vân gọi tên chàng trìu mến: - Anh Kha... - Tiểu Vân! Anh yêu em. Chàng siết nàng thật chặt. Vân xúc động đến rơi lệ. Mãi một lúc sau, nàngmới nói: - Anh... làm em ngạt thở đây này. Kha buông nàng, cười bối rối: - Xin lỗi em, anh quên mất. Vân mỉm cười nhìn người yêu. Trong lòng nàng lúc này hạnh phúc đang dạtdào bất tận. Kha nhắc: - Bây giờ, em định nói gì với anh đây? Là tiếng nói đầu tiên em đã hứa đấy. - Em có hứa như thế thật sao? Kha hờn: - Em còn làm bộ không nhớ nữa. Nàng chìa tay cho Kha kéo dậy, rồi hỏi: - Thế anh muốn nghe em nói gì đây? - Tùy em. Anh đang chờ để nghe đây, một câu nói nhiều ý nghĩ nhất. - Vậy thì... em nói. Kha khích lệ: - Em nói đi! - Em muốn nói là... em... Em yêu anh. Má Vân đỏ bừng bởi cảm giác e thẹn, Đình Kha sung sướng ôm siết nàngvào lòng. - Ôi! Tiểu Vân ơi! Anh sung sướng quá. Cảm ơn em. Trong giờ phút nàyđây, câu nói ấy chính là điều anh mong đợi. Có tiếng gõ cửa làm họ giật mình buông nhau ra. Sĩ Thăng bước chàng,chàng trang nghiêm nhìn Tiểu Vân:www.phuonghong.com 175 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH - Thế nào, câu nói đầu tiên Tiểu Vân dành cho tôi là gì đây? - Là em muốn cảm ơn anh, rất cảm ơn anh. Thăng cười phóng khoáng: - Không cần phải mang ơn nghĩa như vậy đâu, cô ạ - Rồi chàng nhìn đồng hồtay - Không còn gì nữa, bây giờ Tiểu Vân có thể về được rồi đó. Tiểu Vân lúc này mới sực nhớ: - Ba mẹ em, hai người không có đến sao? - Hai bác vừa ở đây xong. Bây giờ anh đưa em về nhà. Sĩ Thăng! Anh cócùng đi với chúng tôi không? Thăng từ chối: - Tôi còn phái về chính thuốc cho ba tôi. - Bác trai không được khỏe à? - Ba tôi đau ốm từ mấy năm nay. Tiểu Vân thành thật nói: - Vậy hôm nào em sẽ tới thăm bác trai. - Rất hoan nghênh em tới thăm gia đình anh. Sau đó họ chia tay Đình Kha đưa Tiểu Vân về nhà nàng, trên xe của chàng.    T iểu Vân nhìn thấy cha mẹ Ở phòng khác, nhưng nàng không nhận ra đôimắt mẹ đỏ hoe vì khóc. Niềm hân hoan tột cùng khiến cô gái sà vào lòng mẹ rốirít: - Mẹ Ơi, ba ơi! Con đã nói được rồi. Ba mẹ có nghe không? Con đã nói đượcrồi đấy Bà Bích Lâm bỗng rứt tay khỏi tay Vân, giọng nói dường như có nước mắt: - Con thì tốt rồi, nhưng còn con của ta, nó đâu có được may mắn như con. - Mẹ... - Bích Lâm! - Giọng Bách Tùng - Em đừng có trách Tiểu Vân, nó nào có lỗigì đâu. - Vậy thì ai có lỗi đây chứ? Không lẽ v ...

Tài liệu được xem nhiều: