Thông tin tài liệu:
Không sao. Cháu thắc mắc cũng đúng thôi. Đơn giản là vì chúng tôi hiếm hoi và thương cảm cho hoàn cảnh của cháu Nước mắt ứa trên mi cô bé, cô viết: - Cháu cảm ơn hai bác. Bách Tùng nhìn vợ như muốn nói rằng: "Em thấy chưa? Anh đâu có quyết định sai bao giờ ". Ông cười hiền hòa nói: - Thế cháu có nhận lời chúng tôi không? - Cháu muốn về thăm nhà cũ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình P2Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH CHƯƠNG II -K hông sao. Cháu thắc mắc cũng đúng thôi. Đơn giản là vì chúng tôihiếm hoi và thương cảm cho hoàn cảnh của cháu Nước mắt ứa trên mi cô bé, cô viết: - Cháu cảm ơn hai bác. Bách Tùng nhìn vợ như muốn nói rằng: Em thấy chưa? Anh đâu có quyết định sai bao giờ . Ông cười hiền hòa nói: - Thế cháu có nhận lời chúng tôi không? - Cháu muốn về thăm nhà cũ. - Được, nhưng cháu cần phải nghĩ ngơi một thời gian nữa. Thế cháu có biếtđường về nhà không? - Cháu nghĩ là mình sẽ tìm được. - Vậy thì hai ngày sau, chúng ta sẽ cùng đi. T iểu Vân đứng chết lặng nhìn khung cảnh điêu tàn của gia đình mình.Từng mảnh cháy nham nhở xoáy và lòng cô gái đau buốt, nước mắt rơi lả tả trênmá Tiểu Vân. Bên cạnh cô, ông Bách Tùng nói khẽ với vợ: - Thảo nào cô bé thương tâm đến không nói được nữa Bích Lâm cũng xúc động: - Tội nghiệp quá! - Rồi thiếu phụ bước lên ôm lấy vai cô bé - Con đã khócnhiều quá rồi, Tiểu Vân ạ. Nếu con bằng lòng thì từ nay có thể gọi chúng ta làba me. Cô bé viết vào tấm bảng mà Bách Tùng vừa sắm cho cô: - Con cảm ơn ba me. - Bây giờ con theo ba mẹ về nhà mới của mình chứ? Cô bé lưu luyến nhìn cảnh cũ một lúc rồi ra xe theo vợ chồng Bách Tùng. Từđây, cô bắt đầu cuộc đời mới của mình với những con người mới. Phải chăng tấtcả đều tốt với cô? Xe vừa dừng lại, Thảo Nhi đã từ trong nhà chạy ùa ra. Cô bé ríu rít:www.phuonghong.com 14 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH - Ba mẹ về, ba mẹ về rồi. - Cô nắm ngay lấy tay ông Bách Tùng vừa trong xebước ra - Ba có mua quà cho con không? Bách Tùng xoa đầu con gái: - Ba không có mua, nhưng đem về cho con một món quà vô giá. Thảo Nhi!Con nhìn xem ai trong xe kìa. Ánh mắt họ nhìn nhau, ngay lập tức Thảo Nhi khó chịu: - Ba đem người câm về nhà à? - Thảo Nhi! - Bách Tùng nghiêm khắc - Tại sao con lại ăn nói bừa bãi nhưvậy chứ? Tiểu Vân từ nay ở trong gia đình chúng ta và nó sẽ là em của con. Thảo Nhi giậm chân: - Nhưng con không thích có em. Con chỉ thích ba mẹ có mỗi mình con vàthương một mình con mà thôi. Tiểu Vân đã cùng mẹ nuôi của mình bước ra xe. Cô bé hý hoáy viết rồi chìatấm bảng cho Thảo Nhi: - Chị Thảo Nhi hãy yên tâm. Em không dám tranh giành tình thương của bamẹ chị đâu. Thảo Nhi đọc, lừ mắt nhìn Tiểu Vân rồi giậm chân đùng đùng trở vào nhà.Bách Tùng than: - Bấy lâu nay cưng chiều nó quá rồi hư hỏng. Từ nay có Tiểu Vân, để nó biếtkhông phải chỉ có nó là tuyệt đối Tiểu Vân chừng như xúc động lắm. Cô bé đâu thể ngờ được trên đời nàyngoài tình thương của cha mẹ dành cho cô lại còn có thứ tình cảm bao la, kỳdiệu của những con người không ruột thịt này... B a mẹ nuôi dành cho Tiểu Vân căn phòng rộng và đẹp không thua gìphòng của cô ở nhà cũ. Gia đình còn có thêm một người giúp việc lo nấu nướngvà quết dọn trong nhà. Khi đã quen với nết sinh hoạt ở đây, Tiểu Vân ngày ngàythường dành nhiều thời gian chăm sóc vườn hoa, học nấu ăn, may vá và thêuthùa ở ngoài giúp việc thường gọi là chị Hai. Cô bé vốn hiền lành, nết na và chăm chỉ nên nhanh chóng chiếm được tìnhcảm của người thành viên trong gia đình. Chỉ có Thảo Nhi là không hài lòng,bởi lẽ từ khi có Tiểu Vân, tình cảm của cha mẹ dành cho Nhi bị san sẻ, cô béganh tỵ rồi sinh ra ác cảm với Tiểu Vân.www.phuonghong.com 15 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH Ông Bách Tùng là một doanh nghiệp, thường hay vắng nhà đi công tác ở xạLần nào cũng vậy, lúc trở về ông luôn có quà cho các con của mình. Thảo Nhi nhảy hai nấc một xuống thanh lầu, cô bé ôm chầm cổ cha: - Ba mới về! Ba có mua quà cho con không? - Cái con bé này, không hỏi thăm sức khỏe của ba mà đã vòi vĩnh rồi Tiểu Vân bước ra, cô bé đặt ly đá lạnh vào tay cha rồi ra dấu bằng taỵ Cô béđã quen dần với cách nói chuyện bằng cử chỉ của mình. - Mời ba uống nước - Sao rồi, ở nhà có vui không Tiểu Vân? - Dạ vui, thưa ba. - Mẹ các con đâu rồi? Thảo Nhi đáp: - Mẹ đi làm tóc rồi ba. Bách Tùng mở va li lấy ra mấy xấp vải: - Cái này ba mua cho Tiểu Vân. Con đưa mẹ để mẹ dẫn đi may vài bộ đồmới mà mặc Thảo Nhi xịu mặt: - Còn con, ba không có mua quà cho con à? - Có chứ. Phần của con là đĩa băng vidéo để học tiếng Anh đây này. - Tại sao ba mua quần áo cho Tiểu Vân, còn con lại phải nhận cái của nợnày? - Con ăn nói cái gì vậy Thảo Nhi? Chẳng phải là con đã có quá nhiều quầnáo đẹp rồi sao? Thảo Nhi hờn giận: - Con kh ...