Lúc đi hết bật thang cuối cùng, Bách Tùng nhìn thấy Đình Kha theo chân chị Hai đi vào nhà. Chàng trai mỉm cười chào ông, nụ cười trên môi dầy rất tự tin. - Chào bác. - Ờ, Đình Kha! - Thưa, bác gọi cháu đến có việc gì không? Bách Tùng đam dam nhìn Đình Kha, biết là cái tin ông sắp nói ra đây sẽ làm Kha đau lòng lắm, nhưng làm sao không nói được chứ? - Đình Kha! Tiểu Vân... nó bỏ nhà đi rồi. Kha như không tin...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình P20Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH CHƯƠNG XX L úc đi hết bật thang cuối cùng, Bách Tùng nhìn thấy Đình Kha theo chânchị Hai đi vào nhà. Chàng trai mỉm cười chào ông, nụ cười trên môi dầy rất tựtin. - Chào bác. - Ờ, Đình Kha! - Thưa, bác gọi cháu đến có việc gì không? Bách Tùng đam dam nhìn Đình Kha, biết là cái tin ông sắp nói ra đây sẽ làmKha đau lòng lắm, nhưng làm sao không nói được chứ? - Đình Kha! Tiểu Vân... nó bỏ nhà đi rồi. Kha như không tin vào tai mình: - Bác nói sao? Tiểu Vân... - Nó có để thư lại cho cháu đây. Bàn tay Đình Kha run run đón nhận phong thự Giọng chàng cũng run: - Cháu không tin đâu, Tiểu Vân không thể nào bỏ cháu mà đi được. Tội nghiệp! - Bách Tùng đọc được tình yêu sâu lắng trong giọng nói và ánhmắt của chàng trai. - Cháu đọc thư đi, xem con bé nói gì với cháu. Bàn tay Kha run rẩy lần theo đường viền của phong bì. Mẩu giấy trắng trảirộng trước mắt chàng. Và lúc ấy, Bách Tùng nhìn thấy những giọt nước mắtmỗi lúc mỗi rơi nhanh trên má chàng trai. Cùng là đàn ông với nhau, Bách Tùnghiểu được thế nào là giá trị của những giọt nước mắt ấy. Đọc đến những dòng chữ sau cùng, Kha thẩn thờ, chao đảo: - Cô ấy đã ra đi thật rồi. - Nó có để lại cho cháu một địa chỉ nào không? Bách Tùng chỉ hỏi thế thôi, chứ không hy vọng gì. Một lúc sau, ông đặt taylên vai Kha: - Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải tìm cho ra con bé. Kha rên rỉ: - Biết tìm đâu giữa phố phường mênh mông này? Tiểu Vân có bao giờ đikhỏi nhà đâu, nàng làm sao mà sống khi không có một chút kinh nghiệm nào cả. - Than vãn không có ích gì đâu, cháu à. Chúng ta hãy làm tất cả những gì cóthể làm được để đi tìm Tiểu Vân.www.phuonghong.com 185 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH Kha lấy lại lòng tự tin: - Vâng, thưa bác, cháu sẽ cố gắng tìm kiếm. T rong từ đường đặt một dài linh vị những người đã khuất, cùng với hài cốtcủa họ được đựng trong những lọ bằng sành. Khói hương nghi ngút tỏa ra từnhững nén hương trầm thơm ngát. Ni cô Diệu Hoa, người đàn bà tội lỗi của tám năm về trước, đang đứng trướcbài vị của hai nạn nhân của bà ngày xưa. Tạo hóa lại khéo sắp bày. Mấy nămtrước đây, vì ân hận việc làm tội lỗi ngày xưa của mình, bà đã quyết lòng đi tụ,không ngờ lại vào đúng nơi này, gặp lại đứa con của nạn nhân mình. Cứ mỗinăm tới ngày giỗ của cha mẹ, Tiểu Vân lại tới đây cúng bái. Mỗi lần như vậy,hai người trò chuyện rất lâu, dĩ nhiên Tiểu Vân nói chuyện bằng tấm bảng đencủa mình. Ánh Ngọc bây giờ đã là ni cô Diệu Hoa dưới lớp áo nâu sồng, nên mấy năngần gũi người đã hại chết cha mẹ mình mà Tiểu Vân nào có hay biết gì đâu.Trong mắt nàng, người nữ tu ấy thật là đáng kính. Trong giờ phút rối rắm, Tiểu Vân đã tìm tới đây, một là để nương nấu tâmthân, hai là để ngày đêm gần kề di hài cha mẹ. Cô gái với chiếc vali trên tay, đứng ở cửa từ đường nhìn vào khung cảnh tônnghiêm nghi ngút khói hương. Nàng xúc động khi thấy ni cô Diệu Hoa cúi lạytrước bài vị cha mẹ. Đôi giây phút thành kính qua đi, nàng khẽ gọi: - Thưa ni cô. Diệu Hoa quay lại, giọng ngạc nhiên: - Tiểu Vân... - Thưa vâng, là con đây. Người nữa tu run giọng: - Con... con nói được rồi sao? Mắt Tiểu Vân sáng lấp lánh: - Từ nay, con có thể nói chuyện với ni cô được rồi. Diệu Hoa mừng rối rít: - Trời ơi! Thật vậy sao con? - Thật chứ, chẳng phải là người đang nghe con nói chuyện đây sao?www.phuonghong.com 186 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH Người đàn bà chắp tay thành kính, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào tội lỗi ngàyxưa. - Tạ Ơn trời phật, con xin ta ơn trời phật. Tiểu Vân từ từ bước tới trước vài vị của cha mẹ. Trong ảnh hai người dườngnhư đang nhìn Vân mỉm cười. Giọng cô gái thì thầm: - Ba mẹ Ơi! Có nghe giọng nói của con không? Con đã nói chuyện được rồiđấy. Từ nay, con sẽ ở đây, sớm hôm cận kề bên ba mẹ. Rồi nàng quay sang Diệu Hoa: - Ni cô! Người có thể cho con tá túc ở đây được không? - Có chuyện gì xảy ra cho con ư? Giọng chân tình của ni cô làm Tiểu Vân xúc động. Cố nén lệ vào lòng, nàngnói: - Cám ơn ni cô đã lo lắng cho con. - Có phải ba mẹ nuôi đối xử không tốt với con không? - Không đâu, họ lúc nào cũng thương yêu con như ruột thịt. - Vậy thì tại sao con phải bỏ nhà ra đi? Nói cho ta biết đi. - Chuyện của con dài dòng lắm, bao giờ có dịp con sẽ kể cho người nghe.Bây giờ... - Thôi được, con cứ ở tạm đây, sau này rồi hẵng tính. - Con cám ơn cô. Con không cần cảm ơn ta, Tiểu Vân. Nếu như một ngày nào đó con biếtđược ta là người đã ép buộc ba mẹ con đến đường cùng thì sao? Con có hận takhông? Ni cô Diệu Hoa dấu kín những suy nghĩ ấy trong lòng mình. - Sĩ Thăng à? - Ni cô Diệu Hoa sững sờ hỏi lại - Con nói người trị bệnh chocon là Sĩ Thăng sao? - Thưa vâng. - Cậu ta đã ngỏ lời yêu con. - Điều đó làm con rất đau khổ. Ni cô dấu tiếng thở dài trong lòng. Sự sắp đặt tinh xảo của hóa công làm phảikinh ngạc. Không ngờ câu chuyện lại dẫn dắt đến con trai bà quen rồi yêu congái của người bị hại. Lại chính do bàn tay con bà đã chữa chứng bệnh mà ngàyxưa cha mẹ nó đã gây ra. Đã có vay thì phải có trả, nhưng bà linh cảm gia đìnhbà còn phải trả một giá đắt hơn nữa. Con trai bà và đứa con gái này sẽ đi đếnwww.phuonghong.com 187 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNHđâu? Kết cục sẽ như thế nào khi sự thật được phơi bày? Người đàn bà khẽ rùngmình không dám nghĩ tiếp. - Con định ...