Hôm nay, cha nói là cả nhà sẽ dự mừng thọ một người bạn. Cả buổi chiều, ông cố công thuyết phục Tiểu Vân, nhưng nàng vẫn nhất định từ chối, không tham dự. Cho đến khi chuẩn bị ra xe, cha nhìn Tiểu Vân nghiêm túc nói: - Ba biết con vì mặc cảm nên không muốn xuất hiện trước đám đông. Nhưng mà Tiểu Vân, ba nói cho con biết là ba mẹ sẽ rất lấy làm tự hào nếu như được giới thiệu con với bạn bè. Sở dĩ ba nói như thế là để con...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình P3Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH CHƯƠNG III H ôm nay, cha nói là cả nhà sẽ dự mừng thọ một người bạn. Cả buổi chiều,ông cố công thuyết phục Tiểu Vân, nhưng nàng vẫn nhất định từ chối, khôngtham dự. Cho đến khi chuẩn bị ra xe, cha nhìn Tiểu Vân nghiêm túc nói: - Ba biết con vì mặc cảm nên không muốn xuất hiện trước đám đông. Nhưngmà Tiểu Vân, ba nói cho con biết là ba mẹ sẽ rất lấy làm tự hào nếu như đượcgiới thiệu con với bạn bè. Sở dĩ ba nói như thế là để con hiểu rằng, con hoàntoàn có quyền tự hào về mình - Con xin lỗi bạ - Tiểu Vân có vẻ rất buồn - Nhưng mà con không biết rằngnhững con người xa lạ Ở đó, họ có hiểu được khi mà con hươ tay múa chânkhông? Hay là họ sẽ cười ầm lên khiến ba mẹ phải xấu hổ vì con? - Tại sao con lại tự xem thường mình như vậy chứ? Con hãy tin ba đi, vẻ đẹpthánh thiện của con khiến người đứng trước mặt sẽ không dám nói, dù là mộtcâu chữ khiếm nhã nào Thảo Nhi cũng nói: - Đi đi Tiểu Vân. Tôi không có để cho Tiểu Vân thiệt thòi đâu mà sơ. Tiểu Vân bối rối, cuối cùng nàng nói: - Xin cho con khất một lần đi ba ạ. - Thôi được, ba nghĩ rằng con cần phải chuẩn bị tâm lý. Lần sau con khôngcó quyền khất nữa đâu nhé. Bích Lâm dặn dò: - Con ở nhà với chị hai, có mệt thì ngủ trước, không cần phải chờ ba mẹ. Vân đưa họ ra cửa, ánh mắt nàng nhìn theo thật buồn. Tiểu Vân ước ao biếtbao tiếng nói của con người. Thứ tiếng nói mà ngày xưa, Tiểu Vân vẫn còn nhớrất rõ là nàng thường hay gọi mẹ. Cô trở vào nhà, nắm tay người gíup việc ra dấu: - Chị hai dạy em đan nốt chiếc khăn lên cho mẹ quàng cổ, mùa đông sắp đếnrồi. Đ ình Kha dịu mẹ ngồi xuống chiếc ghế xa lông dài ở một góc khuất trongphòng, không khí sôi động ở đây làm mẹ chàng không được khỏe. Kha ân cầnhỏi:www.phuonghong.com 26 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH - Hay là để con đưa mẹ về nghĩ nha mẹ? Bà Ngọc Phượng vỗ lên tay con, nhẹ giọng: - Mẹ không sao đâu. - rồi bà thở dài - Giá như ba con còn sống, hôm naycũng là thọ lục tuần của ông ấy Đình Kha nhìn mẹ mỉm cười: - Con nghĩ mẹ là người vợ chung thủy nhất trên thế gian này, không lúc nàomẹ quên ba cả. Thiếu phụ thở dài - Ta không chết theo ba con đã là hành vi phản bội người rồi - Sao mẹ lại nói vậy? Không lẽ những người đàn bà chung thuỷ đều phảichết theo chồng hết sao? - Con không hiểu đâu, mẹ và ba không thể nào sống thiếu nhau được. Nếunhư mà không có con, chắc là mẹ không thiếu sống nữa. Con là hiện thân củaĐình Văn ngày xưa đó Đình Kha cười, nụ cười đôi môi dày gợi cảm và rất đàn ông - Cũng may là như vậy Bà Phượng nhìn ra trung tâm của buổi tiệc. Ở đó, các cặp nam nữ đang dìunhau nhảy, rất sôi động và vui vẽ. Bà bỗng nhớ đến con trai của mình - Sao con không ra ngoài đó với người ta, Đình Kha? Kha đùa: - Bởi vì con là hiện thân của ba mà. ngày xưa có bao giờ ba bỏ mẹ ngồi mộtmình đâu, có phải không? Bà Ngọc Phượng vẫn không vui: - Nhưng rồi có lúc con sẽ bỏ ta mà thôi. - Không bao giờ đâu me. - Thế con không muốn cưới vợ à? Đình Kha bật cười lớn: - Xem kìa! Con chỉ là hiện thân của ba thôi đấy nhé. Nhưng mà yên tâm đi, ítra là trong lúc này, con chưa chọn được cô nào vừa lòng Dường như bà Phượng rất không vui khi nói về chuyện hôn nhân của con. - Nhưng rồi cũng đến khi con chọn được người vừa ý - Người con vừa ý, sẽ là người đầu tiên biết lo lắng và thương yêu mẹ như làcon thương mẹ vậy. Bà Ngọc Phượng thở dài:www.phuonghong.com 27 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH - Trên thế gian này, không có chuyện con dâu thương mẹ chồng như ruột thịtđâu con a. - Để rồi mẹ xem, con sẽ tìm được một người như thế Câu chuyện của mẹ con họ bị cắt đứt bởi hai người khách - Đó là vợ chồngBách Tùng, Bích Lâm - Họ nhìn người đàn bà vui vẻ nói: - Chị Ngọc Phượng! Lâu quá rồi chúng ta không gặp nhau. Bà Phượng đứng lên xã giao: - Phải, lâu lắm rồi. Thế hai người có khoẻ không? - Chúng tôi vẫn bình thường. Vị này là... - Nó là con trai của tôi, tên Đình Khạ Nó thay thế ba nó làm việc ở công tytừ này ông ấy mất Đình Kha cúi đầu: - Chào hai bác Bách Tùng khen: - Rất giống anh Đình Văn ngày xưa, đẹp trai và phong độ. Hèn gì mấy nămnay công ty Đại Lộc của chị phát triển rất tốt Bà Ngọc Phượng không giấu vẻ tự hào: - Nó là niềm tự hào của tôi đấy Bất giác Bách Tùng nghĩ đến Tiểu Vân cũng là niềm tự hào của ông. Nhưngmà khổ nổi, con bé không vươn lên được vì mặc cảm Sau đó họ trao đổi với nhau về công việc làm ăn, về kinh nghiệm thươngtrường. ...