Thảo Nhi nằm trong lòng mẹ khóc mùi mẫn, nàng khóc như chưa từng được khóc bao giờ. Bích Lâm dỗ dành: - Nín đi con! Thảo Nhi à! Đình Kha nó mà biết con khóc như thế này, nó sẽ xem thường con cho mà coi. - Con mặc kệ con người đáng ghét ấy. Con chỉ muốn khóc cho thoa? thuê thôi. - Con xem, nước mắt làm ướt cả áo mẹ đây này. - Con còn khóc nữa, khóc cho hết nước mắt luôn, khóc cho ba vừa lòng, để người cứ tưởng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình P9Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH CHƯƠNG IX T hảo Nhi nằm trong lòng mẹ khóc mùi mẫn, nàng khóc như chưa từngđược khóc bao giờ. Bích Lâm dỗ dành: - Nín đi con! Thảo Nhi à! Đình Kha nó mà biết con khóc như thế này, nó sẽxem thường con cho mà coi. - Con mặc kệ con người đáng ghét ấy. Con chỉ muốn khóc cho thoa? thuêthôi. - Con xem, nước mắt làm ướt cả áo mẹ đây này. - Con còn khóc nữa, khóc cho hết nước mắt luôn, khóc cho ba vừa lòng, đểngười cứ tưởng Thảo Nhi lúc nào cũng sung sướng hơn người tạ Mẹ Ơi! Conkhông có còn muốn làm Thảo Nhi nữa đâu. - Bậy nè! Con không là con thì là ai chứ? - Con thà làm cô gái câm còn hơn. Bích Lâm thở dài. Tình yêu quả thật có sức mạnh, khiến đứa con gái vốn hồnnhiên, vui tươi của bà phải đau khổ và bất chấp cả bệnh tật chỉ vì muốn đượctình yêu mà thôi. Thảo Nhi gì chặt lấy tay mẹ hỏi: - Mẹ Ơi! Tại sao ai cũng lo lắng cho Tiểu Vân, ai cũng yêu thương Tiểu Vânđược thế này thế nọ? Còn con, con đã nghe lời mẹ, cố gắng dịu dàng, vị tha...vậy mà con vẫn không được gì cả. Đình Kha như không bao giờ nhìn thấy tìnhcảm của con đã dành cho anh ấy. - Tại sao ư? Con hãy ngủ một giấc đi, đến sáng tỉnh dậy, con sẽ nhìn thấy lờigiải đáp trên đầu giường của mình. - Mẹ chỉ gạt con thôi, con không có tin đâu? Người mẹ lại thở dài: - Dĩ nhiên là sẽ không có điều kỳ diệu ấy. Nhưng mà Thảo Nhi này! Mẹ hứalà sẽ làm tất cả những gì mẹ có thể làm được cho con. - Thật nhé! Mẹ sẽ đem Đình Kha về cho con nghe mẹ? - Ừ! Mẹ sẽ làm chuyện ấy. - Còn Tiểu Vân? - Mẹ sẽ trách mắng nó. Đáng lẽ ra Tiểu Vân không nên xử sự như thế. Vừa nhắc Tiểu Vân là đã thấy nàng đến. Cô gái rụt rè nhìn mẹ và chị. Thảo Nhi bỗng hét lớn:www.phuonghong.com 85 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH - Cô vào đây làm gì? hãy ra ngoài mau đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô. Tiểu Vân vội làm dấu: - Em vào đây để xin lổi chị, chị Thảo Nhi ạ. - Tôi không cần, không cần cô xin lỗi đâu. - Chị Thảo Nhi! Em biết là em không phải, nhưng Đình Kha... - Tiểu Vân! - Mẹ cắt lời nàng - Con hãy ra ngoài đi. Vân sửng sốt nhìn mẹ, giọng nói và gương mặt mẹ lúc này sao mà lạnh lùngxa cách quá. Rồi mẹ nói tiếp: - Thảo Nhi nó đã không thích thì con đừng có vào đây, biết chưa? Thấy Tiểu Vân vẫn còn chưa đi, bà tiếp: - Con hãy vào phòng của ta chờ ở đó, ta có chuyện muốn nói với con. Tiểu Vân đi rồi, người mẹ quay lại với đứa con ruột, giọng âu yếm: - Bây giờ thì con hãy ngủ một giấc đi, Thảo Nhi ạ. - Con ngồi xuống đi, không cần phải đứng khép nép như thế. Tiểu Vân riu ríu làm theo. Nàng lo lắng nhìn gương mặt không vui của mẹ: - Tiểu Vân! Ta muốn hỏi con... Từ khi con bước chân vào gia đình này, bamẹ có bao giờ đối xử không tốt với con không? Vân nhìn mẹm ánh mắt nàng chứa đựng sự xót xa đau khổ. - Con hãy trả lời ta đi. - Thưa mẹ, nếu như mà con không may mắn gặp ba mẹ thì có lẽ bây giờ conđã không còn sống trên thế gian này nữa. Công ơn ba mẹ, suốt đời con khôngbao giờ quên được. - Con trả lời khéo lắm. Vậy thì ta hỏi con, Thảo Nhi nó là gì của con, là gìcủa hai người được gọi là có ơn này? Vân biết mẹ trách mình, nhưng mà lỗi nào có phải do nàng đâu. Như Khanói, đó là do lý lẽ của con tim mà. Thế nhưng Tiểu Vân cần cố gắn chịu đựng: - Thưa mẹ, con biết là con có lỗi. - Ta đáng lẽ sẽ không trách con, nếu như con không có bỏ Thảo Nhi trongcơn mưa gió vừa rồi. Đằng này... nhưng thôi. Bây giờ ta muốn nói với con vềmột chuyện khác.www.phuonghong.com 86 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH - Xin mẹ cứ dạy ạ. - Có thể là ta hẹp hòi, nhỏ nhen, thiếu rộng lượng và thiếu cả tư cách làm mẹcủa con nữa. Tiểu Vân vội vàng viết vào bảng: - Thưa mẹ, con không bao giờ dám nghĩ như thế đâu. - Con hãy nghe ta nói hết đây - Bà nhấn mạnh - Bởi vì Thảo Nhi nó là conruột của ta nên ta không đàng lòng nhìn thấy nó đau khổ. Tiểu Vân! Ta muốncon hãy rời xa Đình Kha. Có cái gì đó nhói đau trong lòng Tiểu Vân, mặc dù nàng đã biết chuyện nàyrồi sẽ xảy ra, mặc dù nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Tiểu Vân. V ân biết là nàng đâu thể nào vui hưởng hạnh phúc khi những người ơn củanàng phải đau khổ. Đình Kha ơi! Chúng ta là những kẻ không duyên nợ, bởi vìsố phận con bé Tiểu Vân là như thế, kể từ khi cha mẹ bỏ nó bơ vơ một mìnhtrên cõi đời này Bên tai nàng có tiếng mẹ hỏi: - Ý kiến của con thế nào, Tiểu Vân? Vân mím môi, viết lên lời nói trái với lòng mình: - Con có bao giờ yêu đâu. Xin người hãy yên tâm, Đình Kha sẽ là của chịThảo Nhi. Cửa phòng chợt mở, ông Bách Tùng đột ngột bước vào: - Không ai có quyền ép uổng con cả, Tiểu Vân a. Ông quắc mắt nhìn vợ, tia nhìn chứa đựng sự giận dữ Tiểu Vân lo sợ: - Không phải đâu ba ơi. Mẹ không có ép buộc con đâu. Thật là là con muốnnhư thế mà - Con tưởng nói bấy nhiêu là sẽ gạt đựơc ba sao? Bích Lâm! Em thấy mìnhxử sự như thế là công bằng với cương vị một người mẹ hay sao? - Em không biết cái gì gọi là công bằng khi biết bây giờ Thảo Nhi nó khổ sởlắm. Anh làm cha, anh có thể biết điều đó chứ?www.phuonghong.com 87 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH - Tại sao lại không, nhưng mà anh đã nói với em rồi... Bích Lâm cắt lời chồng: - Em không cần biết thế nào là lý lẽ, là đạo đức, em chỉ muốn cứu con gáichúng ta mà thôi. Còn Tiểu Vân, em không có ...