Nếu đã sinh ra là con gái thì hầu như trong mười đứa, đã hết chín đứa rưỡi bị rơi vào trường hợp bẩm sinh là tò mò, nhiễu sự. Thế nên Kỷ Quân cũng đâu thể ở vào điều ngoại lệ đó, vì đã hai, ba bữa nay rồi, cô cứ thắc mắc mãi khi nhìn sang ngôi biệt thự to đùng đối diện.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P1Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG PHẦN 1 N ếu đã sinh ra là con gái thì hầu như trong mười đứa, đã hết chín đứa rưỡibị rơi vào trường hợp bẩm sinh là tò mò, nhiễu sự. Thế nên Kỷ Quân cũng đâuthể ở vào điều ngoại lệ đó, vì đã hai, ba bữa nay rồi, cô cứ thắc mắc mãi khinhìn sang ngôi biệt thự to đùng đối diện. Khoảng gần nửa đêm, trong lúc mọi người đã yên giấc, thì trên cái cửa sổcủa tầng lầu cao chót vót ấy, thường xuyên xuất hiện một đốm lửa nhỏ xíu,giống như đầu điếu thuốc, mà lần đầu nhìn thấy, cô suýt hét lên vì kinh sợ. Bởitheo cô biết, ngôi nhà ấy đã bị bỏ trống từ lâu lắm rồi, chủ nhân của nó đã sangđịnh cư ở nước ngoài, nên giờ đây, đột ngột nhìn thấy như vậy, hỏi ai khônghoảng kinh hồn vía và tất nhiên phải thắc mắc, tò mò muốn biết mọi chuyệnthực hư. Sáng nay, Kỷ Quân dậy muộn bởi đêm qua bận suy nghĩ vu vơ đến gần sáng,cô mới có thể chợp mắt. Tiếng bà Nhân mẹ cô bên ngoài cằn nhằn rồi gõ vào cánh cửa dồn dập, làmcô phải giật mình choàng tỉnh giấc. - Con gái con đứa gì ngủ say như chết. Mặt trời sắp lặn ê đằng Tây còn chưachịu dậy, làm như đêm qua nó rình nhà, khoét vách người ta hay sao á. Cố lê đôi dép ra mở cửa cho mẹ, Kỷ Quân còn mắt nhắm mắt mở, vừa làubàu: - Mẹ làm gì mà lên án con gái rượu của mẹ đến thậm tệ vậy không biết, làmnhư con hư lắm không bằng. Bà Nhân liếc ngang cô, mắc mỏ: - Rượu ế thì cô, còn ở đó trả treo. Con biết mấy giờ rồi không? Mẹ nghe nóihôm nay con đi xin việc làm mà. Sực nhớ, Kỷ Quân nhảy nhổm: - Chết cha! Tiêu rồi! Sao mẹ không nhắc con sớm? Hôm nay, con đi phỏngvấn... - Chưa nói dứt câu, Kỷ Quân đã khuất sau cánh cửa phòng toa-lét. Bà Nhân lắc đầu nghe lo, bởi cái bản tính như con trai, lại lơ mơ, hậu đậucủa con bé. Không biết sắp tới đây, nó có làm gì cho ra hồn không, chứ trướcwww.vuilen.com 1Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNGmắt, bà thấy nó vụng về quá. Có lẽ do ông bà quá cưng chiều, vì chỉ có nó làcon gái trong ba đứa con, sau hai thằng anh lớn chăng? Vội vội vàng vàng, Kỷ Quân còn không kịp ăn sáng, cô chạy bay ra chỗ đểxe, lấy chiếc Chaly cà tàng của mình, tót lên, nổ máy phóng đi. Sau lưng cô,dường như có tiếng kêu ơi ới của mẹ, nhưng cô cũng lơ luôn. Vậy mà vừa ra đến đầu ngõ, lúc cô còn đang trong tâm trạng 1o lắng vì sợtrễ giờ phỏng vấn, nên cứ nhắm thẳng, cô nhấn hết ga, tăng tốc độ, thì bỗng từtrong ngôi biệt thự đối diện, một chiếc du lịch đời mới cáu cạnh cũng vừa đâmra, khíến cô kinh hoàng trước khi nghe một tiếng “rầm” khá lớn. Rồi chuyện gìtiếp theo sau đó xảy ra, cô cũng không nhớ nổi... Cho đến lúc hoàn hồn, cô thấy mình nằm chỏng gọng trong lề cùng chiếcChaly một cách thật thê thảm. Gã tài xế bước xuống, đến bên cô, giọng lo lắng hỏi gấp: - Cô gì ơi? có sao không? Có bị thương chỗ nào và cần đến bệnh việnkhông? Tôi xin lỗi, bởi hơi vội nên không kịp tránh. Tôi đỡ cô đứng dậy coi sao. Gạt mạnh tay gã đàn ông đang chìa ra trước mặt, Kỷ Quân bặm chặt môi, cốđứng lên nghĩ thầm: “Tuy có hơi đau nhưng cũng không đến nỗi gãy cổ, nên côcòn có thể mắng cho gã một trận”. Trừng mắt nhìn anh ta, cô cong môi không được tròn lắm vì đau: - Ông kia! Có biết lái xe không hả? Con đường nhỏ thế này mà chạy như cáikiểu bị ma đuổi ấy, có ngày không ra nghĩa trang nghĩ dài hạn cũng vào bệnhviện an dưỡng ngắn hạn là cái chắc đấy. Nhưng ông nhớ cho, có muốn đi thì đimột mình, đừng lôi kéo theo người vô tội. Lái xe mà mắt mũi để sau ót hay saovậy chớ! Anh tài xế vẫn kiên nhẫn nhỏ nhẹ: - Mọi chuyện xảy ra nguài ý muốn. Tôi cũng đã xin lỗi cô rồi. Giờ cônghe trong người thế nào, có bị đau ở đâu không? Kỷ Quân trở cộc nạt lớn: - Sao không đau, bộ ông nói người tôi được đúc bằng thép chắc. Bỗng từ trong xe, một giọng nói đàn ông cất lên lạnh ngắt: - Đền tiền cho cô ta rồi đi!www.vuilen.com 2Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Đến giờ Kỷ Quân mới biết trong xe còn có một người nữa, nhưng khi nhìnvào cô không nhìn thấy được mặt mũi ra sao, chỉ loáng thoáng cặp kính đen totổ chảng trên gương mặt. Song nghe cách nói hách dịch ấy, Kỷ Quân không thểnào im 1ặng được, nên chĩa ngay “nòng pháo” về phía ông ta, “nổ” một tràng: - Nè, ông kia! Bộ có tiền là ngon lắm hả. Muốn đụng ai là đụng rồi đền tiềnlà xong hết mọi chuyện sao? Ông là ai mà nghênh ngang, phách lối quá vậy, coimạng một con người như cỏ rác hay sao? Có ngon xuống xe đi, rồi nói chuyện. Như không quan tâm đến sự hiện diện của cô, giọng ông ta lại cất 1ên 1ạnhlùng không kém, cách mệnh lệnh: - Đưa tiền cho cô ta nhanh lên rồi đi! Như rất nể sợ ông chủ của mình, anh tài xế quay qua ...