- Đông Đông...! Miên xuất hiện ở cửa, nàng đứng sững trố mắt nhìn Du khi bắt gặp hành động vụng trộm ấy của anh. Còn Duy thì ngượng phải biết. Duy đứng lên, luống cuống như con gà mái sắp để đến nơi mà vẫn chưa tìm được ổ. - Miên... Miên vào chơi! Mãi, Duy mới lắp bắp nói được như thế. Dường như Miên cũng ngượng lây với Duy: - Em... đi tìm Đông Đông. - Cái này... của Miên phải không? Miên bước vào, đỡ cái kẹp trên tay Duy, giọng lí nhí: - Em cám...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P10Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG CHƯƠNG V -Đ ông Đông...! Miên xuất hiện ở cửa, nàng đứng sững trố mắt nhìn Du khi bắt gặp hànhđộng vụng trộm ấy của anh. Còn Duy thì ngượng phải biết. Duy đứng lên, luốngcuống như con gà mái sắp để đến nơi mà vẫn chưa tìm được ổ. - Miên... Miên vào chơi! Mãi, Duy mới lắp bắp nói được như thế. Dường như Miên cũng ngượng lâyvới Duy: - Em... đi tìm Đông Đông. - Cái này... của Miên phải không? Miên bước vào, đỡ cái kẹp trên tay Duy, giọng lí nhí: - Em cám ơn bác sĩ. - Sao lại bác sĩ nữa rồi? Duy đã lấy lại bình tĩnh, dù sao chàng cũng chẳng phải là cậu trai mới lớnlần đầu tiên đi gặp người yêu. Miên nói lúng búng trong cổ: - Da... em... - Em không ngoan chút nào cả. Nói rồi Duy cười thật to, cố để làm dịu đi cảm giác lúng túng của Miên.Nàng nhìn Duy, hỏi: - Anh Duy đang làm gì thế? - À... anh định viết thư cho mẹ. Duy nói dối thật nhanh. Lá thư gởi mẹ anh đã viết xong hiện đang nằm trongngăn kéo. - Anh Duy... có viết thư cho người yêu không? Hỏi rồi Miên cúi đầu thật thấp, hai má đỏ ửng không dám nhìn Duỵ Trongtình thế ấy, Duy lại không biết làm gì hơn là tiếp tục nói dối: - Anh không có người yêu đâu, Miên ơi. - Anh Duy nói thật không? Nàng ngẩng lên thật nhanh, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Duỵ Chính đôimắt đầy thánh thiện ấy làm cho Duy nao núng. Miên lại cúi xuống, giọng nhưnghẹn ngào: - Anh Duy không tốt, anh Duy nói dối Miên rồi.www.phuonghong.com 36 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Thụy Miên! Duy thảng thốt kêu tên nàng rồi lặng đi vì xúc động. Trái tim Duy run lên, òavỡ những cảm xúc run rẩy. Trong giây phút ấy suýt chút nữa Duy đã dang taykéo nàng vào lòng. Miên quay người thật nhanh, đi như chạy ra khỏi phòng Duỵ Đông Đôngquăng cái vỏ chuối vào đúng chỗ mà Duy định viết thư cho Hàn Linh rồi chạytheo cô chủ. Dường như Miên đã trải qua một đêm không ngủ. Buổi sáng, mắt nàng sâuhút long lanh như có nước. Rồi cả ngày nàng không cười nữa, không có nụ cườinhư hoa nở trên môi. Bỗng nàng héo úa đến đau lòng. Duy nhìn thấy tất cả, vàđiều đó cũng không tránh khỏi mắt Thuyên. Có lúc Thuyên đã nhìn Duy bằngánh mắt lo lắng thay cho anh. Thuyên tìm đến Thụy Miên như một người chị muốn giúp đỡ cô em gái tộinghiệp. Miên ngồi bó gối bên song cửa, đôi mắt buồn bã nhìn sâu hút vào đêmnhư đang tìm kiếm vô vọng một bóng hình xa xôi nào đó. Thuyên mon men đến gần rồi ngồi xuống cạnh Miên: - Thụy Miên này! - Dạ. - Miên buồn chuyện gì phải không? Miên cúi đầu, mắt chớp nhẹ như sắp khóc đến nơi rồi. Thuyên hỏi tới: - Miên buồn vì anh Duy, đúng không? Thụy Miên vẫn im lặng, gương mặt thánh thiện của nàng không thể giấuđược điều ấy. Và rồi Thuyên quyết định hỏi thẳng: - Miên yêu anh Duy rồi hả Miên? Lần này thì Miên không trốn tránh nữa, nàng mở to mắt nhìn Hàn Thuyên,giọng yếu ớt: - Chị Thuyên ơi! Chị nói thật cho em biết đi. Anh Duy có người yêu ở thànhphố rồi phải không ạ? Thuyên ngẩn ngơ, không biết phải trả lời làm sao. Rõ ràng Thuyên có nghĩavụ bảo vệ tình yêu của chị, nhưng Thụy Miên hiền lành và trong trắng trước mắtnàng cũng đáng thương và xứng đáng để nàng bênh vực, giúp đỡ. Thế nhưngphải giúp Miên làm sao đây? Giọng Miên buồn bã, đôi mắt đã rớm lệ: - Em ngốc lắm phải không ạ? Người như em làm sao xứng đáng để yêu mộtbác sĩ tài hoa như anh Duy Nhưng.. em lỡ thương người ta rồi. Em hư quá, phảikhông chị? Thật đáng bị đánh đòn, nhưng mà chị ơi, em đã thương rồi thì khôngwww.phuonghong.com 37 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNGthể giữ trong lòng được. Mẹ thường mắng em là con bé không giữ kín tình cảm.Bây giờ.. em không biết phải làm sao nữa. Miên khóc thành tiếng, tiếng khóc thút thít làm đôi vài nàng run rẩy. HànThuyên thở dài rồi ái ngại nhìn Miên: - Em yêu anh Duy nhiều lắm sao Miên? - Em cũng không biết nữa, không biết tại sao mình lại thương người ta Hồinào giờ em có thế đâu, em chưa thương ai bao giờ. Chưa bao giờ em nằm mơthấy một người con trai, thế mà... em đã thấy anh Duy trong giấc mơ của em. Thuyên thầm kêu khổ, khổ cho Duy, cho Miên và... cả cho nàng. Thuyênbỗng nói điều mà lẽ ra nàng không nên nói: - Miên đừng buồn nữa, có thể rồi.. anh Duy sẽ yêu Miên, đáp lại tình cảmchân thành của Miên. - Nhưng anh Duy đã có người yêu rồi, em biết mà. Thuyên thương Thụy Miên quá, tội nghiệp cho tình yêu thơ ngây của Miên,và rồi Thuyên âm thầm xin lỗi Hàn Linh. - Có người yêu thì đã sao nào - Thuyên choàng tay qua vai Miên, thân mậtnhư hai chị em - Thụy Miên của chúng ta cũng đáng yêu vậy. Hơn nữa ngày nàocũng gặp nhau, gần gũi lâu ngày rồi Miên sẽ đánh đổ trái tim của anh Duy thôi. - Nhưng... - Miên phải tin chị mới được. - Nhưng như thế là em cướp người yêu của người ta rồi. Người con gái kiasẽ đau khổ như em, em không muốn thế đâu. Hàn Thuyên thở dài, với tấm lòng đôn hậu ấy của Miên cũng đủ để Miênxứng đáng có được hạnh phúc. - Dù thế nào cũng có một người phải đau khổ, Miên ạ. Hãy nghe lời chị, cứđể mọi việc trôi xuôi theo dòng chảy của nó. Chị tin rồi Miên sẽ được hạnhphúc. - Có thật không chị? Đôi mắt sáng rực lên, cháy bỏng một tình yêu nồng nàn và mãnh liệt vôcùng. Thuyên có cảm giác rằng trong đôi mắt hiền lành của Miên có một sứcmạnh ghê gớm. Liệu rồi sức mạnh ấy có làm Duy ngã gục không? Có một điềuThuyên tin chắc là cho dù có mất Duy thì chị Hàn Linh của nàng cũng khôngđau khổ và tuyệt vọng bằng Thụy Miên với mối tình đầu trong trắng như gương. Hôm nay Thuyên dậy sớm hơn thường ngày, con đường làng còn ướt đẫmsương đêm. Nàng dừng lại khi nhìn thấy bóng Kha ...