Sáng nay, vào phòng làm việc, cô chợt nhìn thấy bó hoa bách hợp to đặt trên bàn làm việc của mình. Suy nghĩ một chút, cô chợt nhớ đến Nhật Duy. Chỉ có anh mới hay bày ra những trò bất ngờ hòng muốn cô vui, hơn nữa quê hương anh là xứ sở của ngàn hoa khoe sắc mà. Cầm bó hoa đưa ngang tầm mắt ngắm nhìn một lúc rồi cô đem cắm vào bình. Thời gian gần đây, từ cái hôm chấm dứt bản hợp đồng giữa cô và giám đốc đến nay, hầu như hai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P11Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG PHẦN 6 S áng nay, vào phòng làm việc, cô chợt nhìn thấy bó hoa bách hợp to đặttrên bàn làm việc của mình. Suy nghĩ một chút, cô chợt nhớ đến Nhật Duy. Chỉcó anh mới hay bày ra những trò bất ngờ hòng muốn cô vui, hơn nữa quê hươnganh là xứ sở của ngàn hoa khoe sắc mà. Cầm bó hoa đưa ngang tầm mắt ngắm nhìn một lúc rồi cô đem cắm vào bình.Thời gian gần đây, từ cái hôm chấm dứt bản hợp đồng giữa cô và giám đốc đếnnay, hầu như hai người không còn chuyện gì để nói với nhau ngoài công việc. Khắc Hiên như trở về nguyên trạng một con người lạnh lùng vô cảm đếnkhắc nghiệt mà lần đầu tiên cô nhìn thấy. Đang suy nghĩ lan man, Khắc Hiên bỗng bước vào rồi cất giọng lạnh lùnglàm cô giật bắn: - Cái hợp đồng hôm qua xong chưa? Bị hỏi bất ngờ, cô hơi lắp bắp: - Tôi... chỉ còn... một chút nữa thôi. Giọng anh trở nên gay gắt: - Tôi không thích cái kiểu lấp lửng, lưng chừng trong công việc như thế.Mười phút nữa, cô phải nộp ngay cái bản hợp đồng đó lên cho tôi. Giữa lúc ấy, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Kỷ Quân thở phào thoátnạn. Anh lui lại nhấc máy áp vào tai, bỗng nhiên một ánh măt sắc lạnh nhưluồng khí thép quét qua người cô trước khi anh cất giọng khàn khàn: - Điện thoại của cô đấy! Kỷ Quân rụt rè nhận máy từ tay anh. Cô nghe tiếng Nhật Duy cất lên trongmáy: - Kỷ Quân hả? Em khỏe không? - Cám ơn anh, tôi vẫn khỏe, còn anh? Nhật Duy hơi đùa: - Anh khỏe như “cọp” ấy! Song rất bận nên không thể gọi điện cho em, cũngnhư không có thời gian bay vào đó thăm em được, đừng buồn anh nha!www.vuilen.com 120Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Không có gì, xin chúc mừng anh! - Chúc mừng cái gì? - Anh bận như vậy có nghĩa công ty đang nhận được rất nhiều hợp đồng,đồng nghĩa vớI việc anh đang ăn nên làm ra, có đúng không? - Cảm ơn em, dường như sáng nay, tâm trạng em cũng rất vui. Ngỡ Nhật Duy đang nhắc đến bó hoa anh gởi tặng nên cô tủm tỉm gật đầunhư anh đang trước mặt rồi nói: - Vâng! Cảm ơn anh. Nhật Duy lại nghĩ cô vui vì anh gọi điện nên cũng nói: - Không có gì. Chủ nhật này, anh vào thăm em nhé. Kỷ Quân cũng hơi thích tính cách cởi mở, ga-lăng của anh nên gật đầu nóingay: - Vâng! Tôi chờ anh. - Tạm biệt! Chúc em một ngày làm việc vui vẻ! - Cám ơn. Vừa đặt máy xuống, cô đã nghe tiếng Khắc Hiên vang lên lạnh ngắt sau gáy: - Tôi rất không đồng ý cái kiểu “nấu cháo điện thoại” trông giờ làm việc nhưthế. Kỷ Quân than thầm, song chỉ biết cúi đầu im lặng giấu gương mặt bất mãnkinh khủng. Tiếng Khắc Hiên bỗng giận dữ vang lên: - Cô đang bất mãn tôi chớ gì? Nếu đặt cô vào vị trí tôi, cô nghĩ sao? Mộtnhân viên không tôn trọng giám đốc thì cái công ty ấy còn ra thể thống gì. Kỷ Quân tròn mắt kinh ngạc lắp bắp: - Tôi... tôi... có nói vậy bao giờ. - Qua hành động vừa rồi không dủ chứng minh ư? Trong khi cô cũng có điệnthoại cầm tay. - Tôi không cho số nên làm sao anh ấy biết.www.vuilen.com 121Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Nhếch môi, anh mai mỉa: - Quả là một sự kiện hiếm hoi đây. Là người yêu của nhau mà số di độngcũng không cho, buồn cười! Kỷ Quân thoắt nghĩ: “Hay anh ta cảm thấy tiếc chiếc điện thoại mà lúc trướcđã mua cho cô, nên ngụ ý muốn đòi lại?” Đột ngột cô bước đến túi xách, lấy chiếc điện thoại đem đến đặt lên bàntrước mũi anh buông gọn: - Xin lỗi tôi quên, trả lại cho anh. Nhìn chỗ khác, giọng anh gằn gằn cách nén giận: - Cô nghĩ con người tôi thế nào vậy? Kỷ Quân phang ngang: - Không nghĩ gì cả, của anh thì trả lại cho anh. Khắc Hiên bỗng đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn: - Còn tôi cái, gì đã cho đi không bao giờ lấy lại. Nếu cảm thấy không cầnnữa, cô có thể quẳng vào sọt rác. Nói xong, anh lập tức quay lưng bước ra khỏi phòng khiến Kỷ Quân cứ ngơngác nhìn theo khó hiểu. Người gì sao hay lên cơn bất tử thế không biết, mà côđã chọc ghẹo gì anh ta cho cam. Nếu như chiếc điện thoại trị giá gần mười triệuvậy mà anh ta không coi ra gì, thì sá chi một cuộc “nấu cháo điện thoại” chỉ tốnvài chục ngàn nhỉ? Vậy thì lý do từ đâu anh ta lại nổi giận đùng đùng lên nhưthế? Lắc nhẹ đầu cách chào thua, Kỷ Quân bước lại ngắm nghía bình hoa, Chợtcô nhìn thấy mảnh giấy nho nhỏ được gài vào giữa, chỉ một hàng chữ được đánhmáy như sau: “Tôi nghĩ em sẽ rất thích. Xin lỗi, tôi mạn phép giấu tên, nhưng có một ngàyem sẽ hiểu”. Vậy mà lúc sáng cắm hoa vào bình, Kỷ Quân sơ ý không nhìn thấy, songcách gởi tặng bí ẩn thế này cô cũng bó tay. Suy đi nghĩ lại một hồi, cô cảm thấychỉ có Nhật Duy là hay bày trò và thường không bá ...