Tan lễ, các cô lại ùa đến chọc ghẹo hai người. Miên xấu hổ quá cứ vùi mặt vào vai đám bạn, lắc đầu nguầy nguậy. Cuối cùng các cô cũng tha cho, giờ chỉ còn lại Duy và nàng, dường như họ là hai người về muộn nhất. Họ im lặng rất lâu, cuối cùng Miên hỏi: - Sao anh Duy không nói gì hết vậy? - Thế Miên muốn nghe anh nói gì nào? - Người ta chọc như vậy, anh Duy... có khó chịu không? - Sao anh lại khó chịu nhỉ? Anh nhìn thấy đám trai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P12Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG CHƯƠNG VI T an lễ, các cô lại ùa đến chọc ghẹo hai người. Miên xấu hổ quá cứ vùi mặtvào vai đám bạn, lắc đầu nguầy nguậy. Cuối cùng các cô cũng tha cho, giờ chỉcòn lại Duy và nàng, dường như họ là hai người về muộn nhất. Họ im lặng rất lâu, cuối cùng Miên hỏi: - Sao anh Duy không nói gì hết vậy? - Thế Miên muốn nghe anh nói gì nào? - Người ta chọc như vậy, anh Duy... có khó chịu không? - Sao anh lại khó chịu nhỉ? Anh nhìn thấy đám trai làng ganh với anh đấy.Thụy Miên là hoa khôi của họ mà. - Nhưng anh Duy cũng không thích đâu, đúng không? - Còn Miên? Duy nhìn thẳng vào nàng, Miên lắc đầu ngượng ngùng. - Anh hỏi kỳ quá. Con trai, ai lại hỏi con gái như thế bao giờ. Duy cười, lại tiếp tục im lặng, Thụy Miên có vẻ buồn. - Chắc anh Duy không thích bị chọc như thế thật rồi. - Lần sau, Miên lại rủ anh đi nhà thờ nhé. Đôi mắt Miên vụt sáng lên, còn Duy chợt ngẩn ngơ Anh vừa nói ra điều màlẽ ra anh chưa được quyền nói. Duy chợt lo sợ khi biết rằng mình đang dấn thânvào một con đường gập ghềnh, con đường mà chính anh cũng chưa biết sẽ đưamình đến đâu. Thụy Miên không đủ tinh tế để nhận ra những điều ưu tư ấy của Duy Gươngmặt nàng tươi như hoa, rạng rỡ một niềm vui đến kỳ diệu. Nàng thỏ thẻ nói: - Anh Duy biết quê em có phong tục gì không? - Gì thế Miên? - Ở đây, tất cả mọi người đều có đạo. Con trai hay con gái làng khác nếumuốn đến cưới xin trước hết phải vào đạo đã. Anh Duy ưng làm người có đạokhông? Duy ước gì mình có đủ dũng khí để dừng lại ở đây. Anh nhìn lướt qua gươngmặt rạng rỡ của Miên, rồi bỗng mùi hoa nhài trên tóc nàng theo gió lùa đến, đitheo hơi thở vào tận trái tim Duy. - Anh thì thế nào cũng được. - Em biết rồi.www.phuonghong.com 45 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG Còn Duy thì biết mình đang lún sâu vào một chiếc bẫy mà không làm sao gỡra được. Anh vừa yêu vừa sợ hãi. Tình yêu ngây thơ mà mạnh mẽ như ngọnthác Hơ Lam của Miên đang dần dần quấn chặt anh. Buổi tối, cả nhà quây quần bên mâm cơm, không hiểu sao bà Mộc đổi chỗcho con gái ngồi cạnh Duy Ông Mộc lại bê hũ rượu quý ra, hào phóng rót đầychén Duy Ông có vẻ hả hê lắm: - Nào, bác cháu ta cạn chén nhé. - Các cô không uống sao? Hai cô gái lắc đầu. Ông Mộc bê chén rượu sóng sánh lên mời Duy, giọng rộnràng của người đang vui: - Cạn chén vì sức khỏe, vì niềm vui mà các cháu đã mang đến cho bà conchúng tôi, vì cậu Duy lần đầu tiên đã đi lễ nhà thờ. Đến đó, dường như ai cũng vui, đặc biệt là Thụy Miên, niềm vui long lanhtrong mắt nàng. Rồi Duy đem đàn ra gảy, anh hát bài Bóng cây Kơnia. HànThuyên cũng hát. Ông Mộc ngà ngà say, cầm đũa gõ vào chén làm nhạc đệm. Cũng như đêm đầu tiên Duy đến, Miên lại mắc màn cho anh. Nàng chămchút từng góc màn, cẩn thận đặt gối lên đầu giường, trông nàng như người vợhiền thục lo lắng cho chồng. Đêm nay Duy uống hơi nhiều, mắt anh chếnh choáng nhìn Miên. Anh thấyMiên trắng tinh trong chiếc áo dài, đôi mắt nhắm nghiền, thành kính lắng nghelời rao giảng của Chúa. Rồi thấy Miên chập chờn bên bếp lửa, hai má ửng hồng. Miên bao giờ cũng đẹp, đẹp trong lúc mặc đẹp và cả những lúc lam lũ làmviệc. Bây giờ Duy say rượu và cả say nàng. Anh đến trước mặt Miên, thấy nàngnhư tỏa ánh hào quang, giọng nói thật ngọt: - Anh cám ơn Miên nhiều lắm. Nàng ngước mắt nhìn anh, nhìn thẳng vào Duy, đôi mắt vừa thơ ngây vừadạn dĩ: - Anh cám ơn Miên vì cái gì cơ Vì Miên đã mắc màn cho anh hay còn điềugì khác nữa? Duy cảm thấy như mình bị hụt hơi, yếu đuối lạ lùng: - Vì tất cả Miên ạ - Giọng Duy đầy lãng mạn - Vì ánh mắt đằm thắm Miênđã nhìn anh, vì lòng tin của Miên với anh, vì nụ cười Miên đã tặng cho anh.. vìtất cả. - Sao Miên nghe anh Duy nói gì cũng hay hết. Mỗi câu nói của anh, Miênđều nhớ cả. Một cách vô thức, hai người đã đứng thật gần, gần như sắp chạm vào nhau.Và rồi... Duy đã dịu dàng nắm lấy đôi tay nàng. Anh có cảm giác như nàng runlên, nhưng ánh mắt thì sáng rực.www.phuonghong.com 46 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Thế Miên nghe anh nói nhé. Anh rất ghét mùi rượu lắm, vì nó làm cho anhkhông ngửi được mùi hoa nhài trên tóc em. - Nhưng rượu mật gấu, ba em chỉ mời người mà ba thương lắm, quý lắm. Duy chực chờ kéo nàng vào lòng. Hai má nàng ửng hồng, đồi ngực nhô caophập phồng theo nhịp thở dồn dập. Cánh môi nàng hé mở như sẵn sàng mờigọi... thế nhưng, chính vào lúc ấy Duy đã kịp dừng lại. Anh vừa thấy cả mộtniềm tin ngây thơ long lanh trong mắt Miên. Sự thơ ngây khờ dại ấy của Miên,tình yêu nồng nàn đắm đuối của nàng bỗng làm cho Duy run sợ. Nàng có mộtcái gì đó vừa thiêng liêng, vừa cao quý lạ lùng. Dường như trái cấm trongtruyền thuyết về tình yêu. Miên hụt hẫng vì thái độ bỗng dè dặt của Duỵ Nàng xấu hổ và cũng chợt đaulòng. Dù ngây thơ thế nào, nàng cũng hiểu rằng Duy đã không muốn tiến xa hơnnữa. Miên cúi đầu, giọng hơi nghẹn trong cổ: - Anh Duy ngủ ngon nhé. Duy đờ đẫn nhìn theo dáng nàng tức tưởi xa dần. Anh gieo người xuốnggiường, cảm thấy mệt mỏi như vừa trải qua một đoạn đường rất gian nan. Cảngười anh rã rời, xót xa từng cơn. Giữa lúc đó Hàn Thuyên bỗng đến. Duy chỉ muốn được yên tĩnh nhưngThuyên kéo chàng dậy: - Dậy đi anh Duy, nói chuyện với em chút nhé. Duy rên rỉ: - Anh mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi. - Anh say hay đang cảm thấy mệt mỏi vì một điều gì đó? Duy mở choàng mắt nhìn Thuyên, thấy nàng hơi lạ: - Em vừa nói gì thế, Thuyên? Thuyên ngồi xuống, có vẻ buồn bã khác thường: - Anh đừng giấu em nữa, chính em cũng đang bệnh như anh đây này. Duy ngồi bật dậy: - Em bảo sa ...