Đêm nay cũng lại là một đêm khó ngủ. Duy không sao đẩy hình ảnh mẹ con Thu Hà ra khỏi tâm trí mình được. Đôi mắt của người thiếu phụ cứ ám ảnh chàng, một đôi mắt rực sáng khi nói về tình yêu: "Chỉ có thế. Một tình yêu, một trái tim, một cuộc đời con gái và một lòng tin ngây thơ Tôi vẫn tin chắc rằng chúng tôi sẽ không bao giờ xa nhau, sẽ gặp lại, cho dù tôi đã khóc khi đưa anh ra bến xe". Duy đột nhiên thấy căm giận vô cùng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P18Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG CHƯƠNG IX Đ êm nay cũng lại là một đêm khó ngủ. Duy không sao đẩy hình ảnh mẹcon Thu Hà ra khỏi tâm trí mình được. Đôi mắt của người thiếu phụ cứ ám ảnhchàng, một đôi mắt rực sáng khi nói về tình yêu: Chỉ có thế. Một tình yêu, một trái tim, một cuộc đời con gái và một lòng tinngây thơ Tôi vẫn tin chắc rằng chúng tôi sẽ không bao giờ xa nhau, sẽ gặp lại,cho dù tôi đã khóc khi đưa anh ra bến xe. Duy đột nhiên thấy căm giận vô cùng con người đã từ cuộc đời nàng ra đi.hắn ta, con người ấy hẳn là không có trái tim. Làm sao hắn có thể đang tâm rũbỏ một tình yêu tuyệt đối như thế, nếu thật sự hắn có một trái tim. Mười năm. Đó là cả một thời gian dài để mà chịu đựng, đau xót. HànThuyên nói đúng, không thể để mẹ con họ tiếp tục sống như thế. Nghĩ đến đây,Duy bỗng cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Lần này bé Ni kêu lên mừng rỡ khi nhìn thấy Duy Đôi mắt em sáng rực lên,đẩy lùi sự cô đơn buồn bã. Em khoe ngay với Duy: - Em bé ngoan lắm chú ơi. Nó không khóc nhè, không làm nũng. Mẹ đặt têncho nó là bé Mi, còn khen nó ngoan hơn là bé Ni nữa. Duy cầm con búp bê lên: - Thế cái nơ này... - Mẹ làm đó. Mẹ nói con gái thì phải trang điểm một chút. Duy kéo con bé ngồi xuống, ôm nó vào lòng. Trên bàn có một quyển vở cũvà một cây viết. - Bé Ni viết gì thế? - Mẹ dạy đó. Bé viết tên mẹ, tên bé, và cả tên ba nữa. Duy cầm quyển vở lên, những dòng chữ nắn nót rất đẹp. Trần Hàn Ni Ngôthị Thu Hà. Và... tên một người nữa. Bé Ni được mang họ cha của nó. Em bỗngníu tay Duy, đôi mắt đen ướt dậy lên niềm khát khao: - Mẹ nói chú Duy ở thành phố, thế chú có gặp ba Ni bao giờ không? Ba cháucũng ở thành phố, làm việc trong một tòa nhà đẹp lắm. Cháu chờ mãi mà khôngthấy ba về. Duy không chỉ nhìn thấy nỗi nhớ nhung khát khao trong mắt bé Ni mà cònthấy cả nỗi lòng gởi gấm của người mẹ trẻ. Một người vẫn tin, vẫn yêu và vẫnchờ đợi. - Mai mốt về thành phố, chú sẽ đi tìm ba giúp bé Ni nhé.www.phuonghong.com 72 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Thật không chú? - Đôi mắt Ni vụt sáng lên rồi lại cụp xuống, nhăn mặt vẻgiận hờn - Chừng nào gặp ba, chú nói mẹ và Ni nhớ ba lắm. Ni chờ ba, mẹ chờba đã lâu lắm rồi, nếu ba mà vẫn không về thì Ni không nhìn mặt ba nữa đâu. - Chú sẽ nói y như thế. Duy liếm môi, thật khó khăn khi phải nói dối, nhất là với một đứa trẻ ngâythợ Duy hỏi sang chuyện khác: - Ngoài tên mẹ, tên ba. bé Ni còn biết viết gì nữa không? - Ni còn biết làm toán nữa. Này nhé, một cộng một bằng hai, đúng khôngchú? - Thế Ni có thích đi học không? Học viết, học làm toán và cả học chơi đànnữa. Cô bé nhìn lên, vẻ buồn bã: - Mẹ nói không có ba thì không được đi học. mà tại sao vậy chú? Bé Ni đihọc chứ có phải ba đi học đâu. Duy tưởng chừng mình có thể khóc lên được vì câu hỏi ngây thơ ấy. Chàngmuốn kêu gào lên rằng người đàn ông bội bạc có nghe được những lời lẽ tuổithơ thiêng liêng ấy không? Có nghe tiếng gọi tha thiết của đứa con máu mủ củamình không? Duy cúi xuống hôn khẽ lên mái tóc của em: - Bé Ni nghe chú nói này. Chú sẽ đưa bé Ni đi học, chịu không? - Nhưng chú đâu phải là ba Ni. - Chú có cách. Bé Ni tin chú không nào? - Đi, nếu được đi học thì thích quá. Nghe mẹ nói ở trường có nhiều bạn lắm,phải không chú? Các bạn đều lớn và giống như Ni vậy, biết cười, biết nói chứkhông như bé Mi chỉ biết nhắm mắt mở mắt thôi. - Đúng rồi, ở trường vui lắm, có bạn bè, thầy cộ Các thầy sẽ dạy Ni hát, dạyNi làm toán, và biết viết chữ nhiều hơn. - Chú hứa rồi nhé. - Chú hứa. Ngay lúc đó, Duy không biết mình làm được những gì, nhưng có một lời hứamạnh mẽ trong Duy, thôi thúc anh phải làm được một điều gì đó cho bé Ni,bằng bất cứ giá nào. Người mẹ giờ này vẫn còn đâu đó ở ngoài rẫy. Duy thơ thẩn đứng bên cửa sổnhìn ra con đường lấp lóa nắng vàng, chạy dài đến tận bìa rừng: - Mẹ gọi đó là Mắt đợi.www.phuonghong.com 73 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG Duy giật mình quay lại: - Ni nói gì cơ? - Cái cửa sổ, mẹ gọi là Mắt đợi. Mẹ thường bế Ni nhìn ra con đường kiađợi bạ Mẹ nói chừng nào ba về, ba sẽ đi qua con đường đó. Duy mỉm cười, chợt cảm phục cái lòng tin đến kỳ lạ ấy. Mắt đợi. - Có lẽkhông còn cái tên nào hay hơn thế nữa. Bé Ni lại liến thoắng giới thiệu: - Còn cây đàn kia mẹ cháu gọi là Mối tình đầu. Mẹ nói cây đàn đó là củaba, ba mang đến từ thành phố. Mẹ nói ba đàn hay lắm, chính tiếng đàn của ba đãlàm mẹ thương ba. - Còn gì nữa không bé Ni? - Còn chứ ạ. Mỗi vật trong nhà mẹ đều đặt cho cái tên. Nói rồi Ni kéo tay Duy đi vào nhà trong. Đằng sau tấm vải hoa làm rèm làmột t ...