Thời gian thoáng qua nhanh thật, mới đó mà đã gần một tháng kể từ ngày Khắc Hiên ra nước ngoài, cũng trong thời gian này tình bạn giữa cô và Tử Nhan ngày càng thắm thiết hơn lên. So ra, anh dễ thông cảm và gần gũi với cô hơn trên mọi lĩnh vực, chiều nào tan sở anh cũng đến đón cô, rồi cùng nhau ăn uống, chơi đùa dạo phố... Chiều nay, hai người lại rủ nhau ra công viên hóng gió, cùng nhau chuyện trò đến lúc trời dần phủ bóng hoàng hôn. Tử Nhan bỗng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P19Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG PHẦN 10 T hời gian thoáng qua nhanh thật, mới đó mà đã gần một tháng kể từ ngàyKhắc Hiên ra nước ngoài, cũng trong thời gian này tình bạn giữa cô và Tử Nhanngày càng thắm thiết hơn lên. So ra, anh dễ thông cảm và gần gũi với cô hơntrên mọi lĩnh vực, chiều nào tan sở anh cũng đến đón cô, rồi cùng nhau ăn uống,chơi đùa dạo phố... Chiều nay, hai người lại rủ nhau ra công viên hóng gió, cùng nhau chuyệntrò đến lúc trời dần phủ bóng hoàng hôn. Tử Nhan bỗng nói: - Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi thế này hoài sao, Kỷ Quân. Tròn mắt nhìn anh, Kỷ Quân ngơ ngác: - Ý anh là sao? Tử Nhan nói thẳng: - Em cũng biết là anh đã thích em “rất từ lâu”, rồi kia mà. Kỷ Quân chợt bụm miệng khúc khích: - Là “từ rất lâu” chứ cái gì “rất từ lâu”. Tử Nhan vờ ngầu mặt: - Em còn cười anh hả? - Ai bảo anh dùng từ lộn xộn chi. Tử Nhan ta thán: - Vì trót yêu quý em, nên anh đã cố công học tất cả mọi thứ, nào ngôn ngữ,tập quán, cách sinh hoạt... Tóm lại là những gì có hên quan đến em, đến conngười Việt Nam, vậy mà em còn nỡ chọc quê anh. Kỷ Quân gượng gạo nói: - Nhưng đâu phải anh không biết là tình cảm ấy tôi không thể nhận. - Anh sẽ đợi, vì anh tin tường có một ngày em sẽ cảm động trước tình cảmcủa anh.www.vuilen.com 228Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Tôi chỉ muốn anh mãi là một người bạn tốt. - Em cũng nên biết từ tình bạn đến tình yêu cũng không phải xa xôi gì nếu cảhai cùng cố gắng nỗ lực. - Nhưng tim tôi đã trót trao cho người khác mất rồi. - Anh biết, và anh đã cố chấp nhận điều đó. Khá lâu sau, cô nhìn anh cảm động nói: - Tôi không xứng đáng để anh phải hy sinh nhiều như vậy đâu. Anh hãy đitìm một nửa của anh đi! Lắc đầu, Tử Nhan kiên định nói: - Từ lâu, anh đã xác định chỉ có em mới là người trong mộng, là một nửa củaanh. Xúc động bồi hồi cô ngả đầu 1ên vai anh thổn thức: - Nếu như người ấy… cũng nghĩ được như anh, thì giờ đầy tôi đâu phải bẽbàng cay đắng thế này. Ông trời quâ thật khéo trêu người, ngay lúc ấy, một chiếc xe du lịch quenthuộc chầm chậm ngang qua., Kỷ Quân cũng kịp nhìn thấy người ngồi trên xe làKhắc Hiên mà bên cạnh anh dĩ nhiên là Tâm Khuê rồi. Có lẽ họ vừa về sauchuyến đi xa êm đềm hạnh phúc. Cũng như cô, Khắc Hiên đã chứng kiến tận mắt cô ngả đầu lên vai Tử Nhancách tình tứ công khai giữa cái nơi mà bất kỳ người nào vô tâm nhất cũng có thểnhìn thấy được. Mím chặt môi, anh bỗng nổi cáu quát lớn: - Chạy xe cái kiểu gì như rùa bò vậy. Anh tài xế giật mình không hiểu ất giáp gì cũng tăng tốc vút đi. Cứ như thế, Khắc Hiên ngồi bất động hàng giờ như pho tượng trống rỗng,cũng không biết anh đang nghĩ gì. Bỗng tiếng gõ cửa đột ngột vang lên buộcanh phải cất tiếng: - Vàơ đi! Cánh cửa bị đẩy bật ra cùng lúc Tâm Khuê ưỡn ẹo bước vào trong bộ đầmtươi mát lòe loẹt làm anh nhức mắt khó chịu phải nhìn sang hướng khác.www.vuilen.com 229Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Tâm Khuê bước dến bá cổ anh nũng nịu: - Chiều nay, anh đưa em đi bác sĩ nghen! Khắc Hiên quay lại ngó cô ánh nhìn nghiêm nghị: - Tại sao là tôi? Tâm Khuê liếc ngang anh bén ngót. - Vì em nghĩ mình đã có thai, Choáng váng, bàng hoàng, anh bật thốt: - Cái gì? Giọng Tâm Khuê nhão nhoẹt: - Đã hơn tuần nay rồi, em bị chứng buồn nôn vật vã cả người, còn rất biếngăn nữa đó! Bấy giờ anh nghe nghẹn đắng ở cổ, quả thật anh bị điên rồi mới lại vướngvào cô ta lần nữa, song lần này không phải do anh cố ý, mà đêm đó do quá sayđến không làm chủ được bản thân mình, nên cứ ngỡ Tâm Khuê là người con gáianh yêu dại cuồng say đắm… Nỗi đau trong anh giờ đây cứ lớn dần làm đầu óc cứ căng ra như sợi dây đànsắp đứt, mất hết cảm giác, phương hướng, duy nhất chỉ còn lại cảm giác đớnđau là bất tận... Khí trời sáng nay hơi se lạnh báo hiệu một mùa đông nữa đã đến gần. Nằmtrên giường nhìn ra bầu trời qua khung cửa sổ những đám mây trắng xóa bồngbềnh trôi ngang như đám bọt xà phòng nổi bật trên làn nước xanh biêng biếc. Cuộc đời vốn nên thơ đẹp đẽ như thế vày mà một đời người sao lại quá ngắnngủi như mơ. Kỷ Quân không dám tin một ngày nào đó có thể rất gần cô cũngsẽ biến mất không còn hiện diện trên cõi đời này nữa, và mọi người trong đó cóanh cũng sẽ quên cô mãi mãi, cũng như thời gian sẽ dần bôi xóa đị tất cả, đểkhông một ai còn có thể nhớ đến cô, con bé có cái tên Kỷ Quần đáng ghét. Nghĩ đến đây nước mắt chợt rơi rơi không thể nào kiềm chế được, gần đâykhông hiểu sao cô hay nghĩ vu vơ rồi khóc âm thầm như vậy. Cuối cùng cô cũng quyết định chọn Tử Nhan, ...