Danh mục

Ân tình sâu nặng P24

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 210.92 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Duy nắm chặt vào Miên, dưới cơn mưa tầm tã anh nhìn thấy trong mắt nàng cũng long lanh nước. Từ lúc quen biết, chưa lúc nào Duy chân thành và dịu dàng với nàng hơn thế này: - Thụy Miên! Em nghe anh nói này. Anh cám ơn em, rất biết ơn em. Nhưng anh không thể để em cùng đi được. Anh không muốn em gặp nguy hiểm. Cho dù chỉ một vết trầy sướt nhỏ trên tay em cũng làm anh đau lòng lắm, em có biết không? - Anh Duy! Dường như Miên khóc. Nước mắt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P24Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG CHƯƠNG XIV D uy nắm chặt vào Miên, dưới cơn mưa tầm tã anh nhìn thấy trong mắtnàng cũng long lanh nước. Từ lúc quen biết, chưa lúc nào Duy chân thành vàdịu dàng với nàng hơn thế này: - Thụy Miên! Em nghe anh nói này. Anh cám ơn em, rất biết ơn em. Nhưnganh không thể để em cùng đi được. Anh không muốn em gặp nguy hiểm. Chodù chỉ một vết trầy sướt nhỏ trên tay em cũng làm anh đau lòng lắm, em có biếtkhông? - Anh Duy! Dường như Miên khóc. Nước mắt ràn rụa trên mặt nàng nên không thể phânbiệt đâu là nước mắt, chỉ biết đôi vai nàng run rẩy trong tay Duy, và giọng nàngnghẹn ngào: - Em làm sao có thể yên lòng để anh đi một mình được. Em... - Em không được đi - Duy cương quyết - Nếu em vẫn bướng bỉnh theo anhthì anh giận em đấy, giận luôn đấy. Duy nhấn mạnh những tiếng sau cùng, nhìn sâu vào mắt nàng rồi... anh vụtquay đi. Miên bật khóc thành tiếng, nàng đau đớn nhìn bóng anh như nhạt nhòarồi mất hút trong làn mưa giăng trắng xóa. Có bàn tay Hàn Thuyên ôm vai nàng. Thuyên không nói gì, biết là không lờilẽ nào có thể an ủi được tâm hồn đau đớn của Thụy Miên, của nàng thôn nữngây thơ đã yêu Duy bằng tất cả tình yêu ngây thơ. Lại một tia chớp vạch ngang lưng trời, Thuyên dìu Thụy Miên: - Mình vào thôi em, không khéo sáng mai lại bệnh mất.    L úc Duy đẩy cửa bước vào, cả người anh ướt sũng. Dưới ánh nến mờ ảo,anh nhìn thấy hai mẹ con nàng ôm nhau ngồi co ro cạnh bên mắt đợi. Bênngoài gió vẫn rít từng cơn, ngôi nhà lá như muốn ngả nghiêng, chông chênh vàtrở nên hết sức nhỏ bé trước cơn giận dữ của thiên nhiên. - Anh Duy! Nàng thảng thốt kêu lên, và lần đầu tiên Duy nhìn thấy trong đôi mắt nàngbừng sáng hình ảnh của anh. - Chú Duy ơi!www.phuonghong.com 121 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG Bé Ni rời mẹ chạy tới Duy ngồi xuống, con bé ôm cổ anh và bỗng khóc tấmtức: - Cháu sợ lắm! Ông trời cứ gầm gừ làm cháu không ngủ được. - Bé Ni đừng sợ! - Duy vuốt ve cô bé - Đã có chú đến rồi đây. Mà bé Niđừng ôm chú thế này kẻo bị ướt lây đấy. Không biết từ lúc nào Thu Hà đã đi vào trong, bây giờ đứng trước mặt Duy: - Anh lau tạm đi, ướt run cả người rồi. Cũng không có bộ đồ đàn ông nàocho anh thay cả. Duy đỡ chiếc khăn, nhìn thấy cổ tay trắng có đeo một chiếc vòng ngọc thạch.Đột nhiên có một mùi hương rất lạ xông vào mũi Duỵ Không phải mùi hoanhài, không phải mùi của mỹ phẩm, nước hoa... một thứ hương thơm đậm đà,mạnh mẽ đi vào khứu giác. Đó là chiếc khăn của nàng, là mùi hương thơm dathịt, Duy biết như thế. Thu Hà đi nhóm lửa đun một ấm trà, bên ngoài mưa gió có vẻ dịu hơn. Nàngkhông hỏi Duy sao lại đến, sự im lặng như mặc nhiên thừa nhận ấy làm Duysung sướng đến tê dại. Lúc ngồi bên bếp lửa, nàng chỉ nhẹ nhàng trách: - Giông gió to quá, anh đi bên ngoài nguy hiểm lắm! Nhỡ có cành cây nàogẫy đổ đè lên anh thì sao? - Thì lại có người đàn ông thứ hai quẩn quanh trong cuộc đời của chị. Bé Ni ngồi ngay dưới chân Duy, nó nói với vẻ rất tự hào: - Tụi bạn cháu không còn chọc cháu không có cha nữa. Tụi nó còn ganh tỵvới cháu đấy. - Ganh tỵ thế nào? - Tụi nó nói chỉ có ba Ni làm bác sĩ thôi. Con bé kéo tay Duy: - Chú ơi! Sau này lớn lên, cháu cũng muốn làm bác sĩ. Duy âu yếm xoa đầu con bé: - Trước tiên cháu phải học thật giỏi đã. - Bé Ni đi ngủ thôi - Thu Hà nhắc - Trời hết mưa rồi, cũng không còn sấmchớp nữa đâu. - Nhưng con muốn ngồi nói chuyện với chú Duy cơ. - Ngủ sớm mai còn đi học nữa chứ, bé. - Chú Duy bồng cháu đi ngủ đi. - Mai mốt chú Duy phải gọi chú bằng ba Duy mới đúng. - Mẹ Ơi! Con gọi thế có được không ạ?www.phuonghong.com 122 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG - thôi được rồi, con đi ngủ đi mà. Để mẹ bồng con. - Không, con thích ba Duy bồng cơ. Duy bế xốc con bé lên. Ni còn bắt ba Duy hát cho nó nghe rồi mới chịu ngủ.Lúc Duy trở ra, trà đã pha xong. Thu Hà dọn lên chiếc bàn con có cắm cây nếntrên chiếc nắp bình đã cũ. Nàng nói: - Con bé nó mến anh quá rồi. - Chị có biết không, điều đó làm tôi sung sướng lạ lùng. Nàng im lặng, cố tránh ánh mắt nồng nàn của Duỵ Chàng nhấp một ngụmtrà, cố nghĩ đến những điều mình cần phải nói. - Chị không hỏi vì sao tôi đến đây ư? - Anh Duy! - Nàng không giấu được cảm động - Tôi rất biết ơn anh. - Còn tôi, tôi muốn ở chị nhiều hơn thế nữa. - Anh đừng nói thế... Duy mạnh mẽ hơn: - Đã đến lúc tôi phải nói ra những điều bấy lâu ấp ủ trong lòng... Nàng cố gắng một cách yếu ớt: - Anh đừng nói gì cả. Có những ...

Tài liệu được xem nhiều: