Thông tin tài liệu:
Duy đang nằm gác tay lên trán thì Hàn Thuyên vào. Nhìn gương mặt tươi roi rói của Hàn Thuyên cứ như là người vừa trúng số. Thuyên kéo vai Duy: - Anh làm gì mà nằm lì cả buổi không ra ngoài? - Anh đang suy nghĩ. - Về chuyện gì? - Anh cố nghĩ xem, tại sao em không có vẻ hề hấn gì sau khi chia tay với Diễn? Thuyên kéo Duy một cái rõ mạnh: - Anh mắng em đấy à? Duy nhăn nhó xoa chỗ đau: - Em làm gì mạnh tay dữ vậy? -...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P27Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG CHƯƠNG XVII D uy đang nằm gác tay lên trán thì Hàn Thuyên vào. Nhìn gương mặt tươiroi rói của Hàn Thuyên cứ như là người vừa trúng số. Thuyên kéo vai Duy: - Anh làm gì mà nằm lì cả buổi không ra ngoài? - Anh đang suy nghĩ. - Về chuyện gì? - Anh cố nghĩ xem, tại sao em không có vẻ hề hấn gì sau khi chia tay vớiDiễn? Thuyên kéo Duy một cái rõ mạnh: - Anh mắng em đấy à? Duy nhăn nhó xoa chỗ đau: - Em làm gì mạnh tay dữ vậy? - Cho đáng đời! Mà anh có khác gì em đâu. Chị Linh cũng mới đùng đùnggiận dữ bỏ về đấy thôi. Duy ngồi dậy, bỗng trở nên nghiêm trang hẳn: - Thuyên này! Em có cảm thấy chúng ta... anh và em đã phản bội không?Cảm giác đó... làm anh khó chịu quá. Thuyên tròn mắt nhìn Duy: - Anh vẫn còn nhớ chị Linh em à? - Anh không biết. Nghe Diễn nói Linh buồn lắm. Anh chỉ cảm thấy.. anh vàHàn Linh chia tay nhau vô lý. Còn em, cảm giác của em thế nào? - Sáng nay em đi nhà thờ với bà nội anh Kha. - Em yêu anh chàng ấy thật à? - Anh ngạc nhiên? - Không, anh chỉ hỏi thế thôi. Thuyên suy nghĩ một lúc rồi nói: - Dường như em và anh đã quan niệm về tình yêu khác nhau. Em không thểkhông yêu Kha được. Trong đôi mắt anh ấy lúc nào cũng có em. Anh ấy đặt emvào trái tim của ảnh, đã yêu em hơn bất cứ điều gì mà anh ấy có. - Em có chắc như thế không? - Anh tưởng em là con ngốc chắc. Với em, em chọn người yêu em, và vì thếem cũng yêu người đó cho nên cả hai cùng yêu nhau. Thế là quá tốt đẹp.www.phuonghong.com 146 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Em không cảm thấy áy náy với Diễn chút nào sao? - Tại sao em phải áy náy? Anh ấy có thật sự đau lòng đâu. - Theo anh thì... Nàng cắt ngang: - Anh không hiểu Diễn bằng em đâu. Anh ấy không yêu điều gì khác hơnbản thân mình, tất nhiên em cũng không ngoại lệ. - Vậy là em đã quyết định. Thuyên gật đầu. Duy nhấn mạnh: - Không thay đổi nữa chứ? - Không thay đổi. Trừ phi... - Thế nào? - Trừ phi anh Kha không yêu em nhiều như em tưởng. Nhưng em tin mìnhkhông lầm đâu. - Thế thì anh chúc mừng em. Duy vỗ nhẹ lên vai Thuyên. Nàng nhìn Duy chăm chú một lúc rồi hỏi: - Còn anh, dường như anh đang đau khổ. - Đau khổ là một căn bệnh tình yêu đấy. - Anh nói rõ hơn xem nào? - Anh cũng không biết thế nào để nói. Ngay bây giờ, anh cảm thấy có lỗi vớiHàn Linh, đau khổ vì Thu Hà, bối rối trước Thụy Miên. - Anh định bắt cá mấy tay đây? - Sao em lại nói với anh như thế? Duy trách, Thuyên cười giả lả: - Người ta đùa mà. Bây giờ anh rối ren đến nỗi không phân biệt được thật giảnữa hay sao? - Anh thật sự không biết mình phải làm gì đây. - Thế anh yêu ai nào? - Anh... Duy ngẩn ngợ Hàn Thuyên trách: - Anh Duy à! Em không đồng ý với anh đâu. Tại sao anh có thể ngập ngừngkhông quyết đoán như thế? Anh đa mang, lãng mạn quá sẽ khổ đấy. Duy tự trách mình: - Hóa ra anh chỉ là một thằng đàn ông yếu đuối.www.phuonghong.com 147 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG - anh không chỉ yếu đuối mà còn khờ khạo nữa. Tại sao cứ lao vào mối tìnhvới Thu Hà? Sao anh cứ muốn làm người thứ hai trong khi rõ ràng anh là ngườiduy nhất trong trái tim của Thụy Miên? Duy im lặng. Thuyên nói: - Anh hãy suy nghĩ lại đi. Hãy xem có phải là anh yêu Thu Hà hay chỉ là sựrung động trước cảnh ngộ của người ta. - Nếu có thể dễ dàng phân biệt như thế thì anh đã không phải khổ sở. - Thế đấy. Suy cho cùng anh đã tự làm khổ mình. Nói rồi Thuyên đứng lên. Nàng đi rồi mà Duy vẫn còn ngồi đó, bất động,ngẩn ngơ, và đầy đau khổ. - Tôi xin lỗi Thu Hà ngồi xuống phiến đá bên bờ suối. Sau mấy trận mưa, nước suối dângcao, mạnh mẽ chảy. Thiên nhiên cũng đẹp hơn, chồi non nẩy mầm và hoa dạiđua nhau nở. Duy đứng cạnh đó, khoanh tay nhìn dòng nước len qua những kẻ đá sủi bọttrắng xóa. Anh bỗng nhớ câu nói của Thụy Miên: ... Em sẽ hái hoa rừng gởi vềthành phố. Dạo này Duy nhận ra chàng thường nghĩ đến Thụy Miên nhiều hơn,ngay cả những lúc ở cạnh Thu Hà. - Sao chị lại nói thế? - Duy hỏi - Có gì mà chị phải xin lỗi tôi? Thu Hà đưa mắt nhìn Duy thật buồn: - Tôi đã làm cho anh đau lòng, phải không anh Duy Tôi đã muốn lợi dụnganh, lợi dụng tấm lòng nhân ái và tình yêu chân thành của anh. Duy nhếch môi cười buồn: - Chị không nên nói ra thì tốt hơn. - Không, tôi phải nói. Điều đó đã làm tôi đau khổ nhiều quá. Bây giờ tôi cảmthấy với anh, tôi thật tầm thường. Tôi đã vì hạnh phúc của bé Ni mà níu kéo anhvào cuộc đời đau khổ của tôi. Cuối cùng, nàng cũng nói ra điều đó. Duy im lặng, vẫn đứng như thể khônghề thay ...