Miên vẫn thế, ngồi bên bếp lửa, đôi má ửng hồng. Còn Duy, hôm nay anh không có được lòng tin mạnh mẽ như trước đây nữa. Giờ anh là người có lỗi, anh đã làm cho trái tim Miên đau đớn, và cả anh bây giờ càng đau đớn. - Anh Duy! Nàng ngẩng lên, khẽ mỉm cười. Có ánh lửa hồng lung linh trong mắt nàng. Duy ngồi xuống, cố gắng để thật điềm tĩnh. - Có lẽ anh sẽ nhớ mãi hình ảnh Miên ngồi bên bếp lửa này, đôi má hây hây màu mận chín. -...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P28Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG CHƯƠNG XVIII M iên vẫn thế, ngồi bên bếp lửa, đôi má ửng hồng. Còn Duy, hôm nay anhkhông có được lòng tin mạnh mẽ như trước đây nữa. Giờ anh là người có lỗi,anh đã làm cho trái tim Miên đau đớn, và cả anh bây giờ càng đau đớn. - Anh Duy! Nàng ngẩng lên, khẽ mỉm cười. Có ánh lửa hồng lung linh trong mắt nàng.Duy ngồi xuống, cố gắng để thật điềm tĩnh. - Có lẽ anh sẽ nhớ mãi hình ảnh Miên ngồi bên bếp lửa này, đôi má hây hâymàu mận chín. - Anh Duy nói chuyện cứ như một nhà văn. - Anh cũng sẽ nhớ mãi mùi hoa nhài trên tóc em. Anh từng nghĩ hoa nhài làloại hoa đặc biệt của riêng em, nó càng thơm hơn, nồng nàn hơn trên tóc em. - Vào nhà dòng rồi thì không còn hoa, không còn hương thơm nữa, anh Duyạ. Chỉ còn tấm lòng trắng tinh như trang giấy. - Cũng không còn anh Duy nữa, phải không? Nàng im lặng, Duy chợt nghẹn ngào: - Thụy Miên ơi! Anh có lỗi với em. - Anh đừng nói như thế. - Nhưng đó là sự thật - Duy muốn khóc lên được. Chính chàng cũng khônghiểu sao mình lại yếu đuối thế này - anh đã làm tổn thương tâm hồn trong trắngcủa em. - Không phải thế đâu anh. - Nếu em là nữ tu thật thì suốt đời anh sẽ không tha thứ cho mình. Anh sẽnhớ em suốt đời và hận mình suốt đời. Dường như đôi vai Thụy Miên run lên, nàng ngoảnh mặt đi để Duy khôngnhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng. - Hồi đêm này, lúc uống say về phòng, anh đã nghĩ đến em. Đột nhiên anhgọi tên em, cứ như là em vẫn luôn luôn ở đó, mắc mùng cho anh, đắp chăn choanh. Nàng khóc, tiếng nấc thành tiếng nghẹn ngào: - Hồi đó em đã cố tình chờ anh. Không hiểu sao lúc đó em gan đến thế, emcứ muốn được nhìn anh, nghe anh nói chuyện. - Còn đêm nay em đã tránh mặt anh. Em cũng mắc màn cho anh, nhưngkhông còn muốn gặp anh nữa.www.phuonghong.com 155 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG Nàng cúi đầu: - Em xin lỗi. Anh Duy nghe em nói hết đã. Có lẽ.. em đã lầm. Đúng là em có yêu anhDuy, nhưng tình cảm ấy không giống như em từng nói đâu. Em không phải chịThu Hà. Không có được trái tim chung tình như chị ấy đâu. Rồi em sẽ quên anhDuy thôi. Em không dại gì mà chôn vùi tuổi trẻ vì một mối tình thoáng qua, vìsự rung động nhất thời. Duy bỗng nắm vai nàng, xoay nàng đối diện với anh, giọng anh dồn dập: - Thụy Miên! Em hãy nhìn anh đây này, rồi cho anh biết, có thật em đã quênanh rồi không? Thế thì vì sao em lại chôn vùi tuổi trẻ của mình hoang phí nhưthế? Nàng nhìn thẳng vào anh, đôi mắt ướt nước thoáng ánh lên vẻ cương quyết. - Em đã nói rồi, đây là lý tưởng của em. Em quyết định như vậy hoàn toànkhông phải vì anh. Duy thẫn thờ buông vai nàng: - Em... không thể tha thứ cho anh được sao Thụy Miên? Nàng cứng rắn: - Em không thay đổi quyết định đâu. - Em mặc kệ anh đau lòng, mặc kệ cha mẹ em đau đớn biết nhường nào haysao? Sao em nỡ nhẫn tâm như thế hở Miên? Bếp lửa đã tàn, văng vẳng có tiếng chuông nhà thờ vọng đến. Nàng đứnglên: - Em đi lễ đây. - Anh đi với em. Nàng bình thản: - Tùy anh. Duy bàng hoàng khi nhận ra Thụy Miên đã trở thành một khối băng giá.Không còn Thụy Miên mừng rỡ như một con chim non, đôi mắt sáng long lanhvừa sung sướng lẫn tự hào vì có bác sĩ Duy cùng đi lễ. Họ gặp bà cháu Kha và Hàn Thuyên ở nhà thờ. Thụy Miên nói: - Anh xem, chị Thuyên sắp làm người có đạo rồi đấy. - Anh nhớ em từng hỏi anh muốn làm người có đạo không? Thụy Miên! Bâygiờ anh cho em biết nhé, anh cũng muốn cùng em ngày ngày đi lễ ở Thánhđường.www.phuonghong.com 156 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG Nàng nhìn Duy chăm chú, chợt nhếch môi cười. Nụ cười nửa vời ấy sao màgiống Thu Hà mỗi khi nói về nỗi đau của nàng. - Em không thích anh Duy nói thế đâu. Đó là một điều thiêng liêng khôngthể đùa được. - Anh không nói đùa. Nàng nhẹ nhàng nhưng rất cương quyết: - Đến giờ rồi, mình vào đi anh. Chỉ khi quỳ trước tượng Chúa, Thụy Miên mới trở về với dáng vẻ của nàngmà Duy đã từng nhìn thấy. Thế nhưng... chính điều đó làm cho Duy sợ hãi.Nàng thành kính quá, trang nghiêm quá, ngay lúc đó trông nàng giống như mộtnữ tu. Duy đứng trong bóng tối nhìn nàng rất lâu. Nàng kéo nước từ giếng lên, ánhtrăng lấp loáng trên tóc nàng. Thỉnh thoảng nàng dừng lại, ngẩn ngơ như đangnghĩ đến điều gì đó. Duy bước ra, từ từ đến bên nàng. Thấy anh, nàng vội quay mặt đi nhưngcũng kịp để Duy nhìn thấy nước mắt ràn rụa trên má nàng. Dưới ánh trăng,những giọt nước mắt ấy long lanh như châu ngọc. Nàng lên tiếng trước: - Đây có lẽ là gàu nước cuối cùng em kéo cho ba mẹ em. - Còn những giọt nước mắt trên má em kia? - Em khóc vì em là đứa c ...