Duy bàng hoàng đứng trước vườn hoa sim tơi tả. Những thân cây bị chặt gốc nằm ngổn ngang, cành lá héo úa, như vừa có một cơn thịnh nộ tràn qua. - Ba Duy... ba Duy... Bé Ni từ trong nhà chạy ra, nó vấp ngã rồi đứng lên, lại chạy về phía Duy Chàng quỳ xuống, dang rộng đôi tay Bé Ni ùa vào lòng, ôm cứng cổ chàng. - Ba Duy ơi! Ni bật khóc, nước mắt thấm qua vai áo Duy Rồi nó nghẹn ngào trách móc: - Sao mấy ngày rồi ba không đến?...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P29Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG CHƯƠNG XIX D uy bàng hoàng đứng trước vườn hoa sim tơi tả. Những thân cây bị chặtgốc nằm ngổn ngang, cành lá héo úa, như vừa có một cơn thịnh nộ tràn qua. - Ba Duy... ba Duy... Bé Ni từ trong nhà chạy ra, nó vấp ngã rồi đứng lên, lại chạy về phía DuyChàng quỳ xuống, dang rộng đôi tay Bé Ni ùa vào lòng, ôm cứng cổ chàng. - Ba Duy ơi! Ni bật khóc, nước mắt thấm qua vai áo Duy Rồi nó nghẹn ngào trách móc: - Sao mấy ngày rồi ba không đến? Con và mẹ ngày nào cũng trông ba, chờba. - Ba xin lỗi con - Duy vuốt ve mái tóc của con bé - Tại vì ba bận công việcquan trọng phải giải quyết con ạ. Con bé ấm ức: - Con ghét ba lắm cơ. - Thôi mà, cho ba xin lỗi, bé con nhé. Để ba xem nào. Con té có đau không? Bé Ni lắc đầu, nó quay lại nhìn mẹ đang đứng ở đằng xa rồi thì thầm vớiDuy: - Mẹ chặt hoa sim đó ba Mẹ vừa làm vừa khóc, con sợ lắm. Duy đứng lên., cầm tay con bé dắt đi. Thu Hà đứng ở ngưỡng cửa mỉm cười: - Không chừng con bé này nó thương anh còn hơn cả thương tôi đấy. Duy xoa đầu Hàn Ni: - Mẹ hư quá, phải không bé Ni? Mẹ lớn rồi mà còn ganh tỵ. Duy bước vào nhà, điều đầu tiên làm Duy chú ý là cây đàn guitar không còntreo ở chỗ cũ nữa. Mắt đợi đã đóng lại, mặc dù như thế làm căn phòng hơi âmu nhưng mắt đợi vẫn đóng kín. Thu Hà hỏi: - Anh ở lại ăn cơm nhé. Duy gật đầu Nàng mỉm cười rồi thong thả đi ra nhà sau. Bé Ni lấy tập ra bắtDuy dạy cho nó viết. Cơm nước xong, Duy bồng bé Ni đi ngủ. Hôm nay nó bắtchàng kể cho nó nghe chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn. - Ba Duy kể chuyện hay hơn cả cô giáo của con cơ. Lúc Duy trở ra thì thấy nàng ngồi kết những bông hoa dại thành một chuỗi.Nàng nói:www.phuonghong.com 163 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Bé Ni nó đòi đấy, con bé yêu hoa lắm. Duy đến ngồi cạnh nàng: - Nhưng vườn hoa sim ngoài kia... - Tôi chặt đấy. - Còn cây đàn guitar? - Tôi bỏ nó rồi, cả cái cửa sổ kia, tôi sẽ không bao giờ mở ra nữa. Duy im lặng, âm thầm hiểu những điều nàng đang mong muốn. Chợt nàngngẩn ngơ nhìn vào xa xăm: - Lúc chặt những cành hoa sim, tôi cảm thấy như đang chặt bẻ chính cuộcđời mình. Mười năm chờ đợi, mười năm sống trong ảo tưởng, bây giờ chỉ cònlại những cành cây chỏng chơ, rồi chẳng mấy chốc sẽ mục nát. - Chị tiếc nuối chăng? Nàng buồn bã lắc đầu: - Tôi cũng không biết nữa. Tôi vẫn luôn luôn nghĩ rằng anh ấy sẽ trở về vớitôi. Làm sao anh ấy có thể quên được tôi. Một tình yêu nồng nhiệt như vậykhông phải là điều có thể đẩy ra khỏi cuộc đời mình. Duy thở dài: - Tôi đã gặp Thụy Miên và bây giờ là chị. Thật kỳ lạ, dường như hai ngườicó cùng một trái tim. Một tình yêu vô cùng mạnh mẽ. - Anh và Thụy Miên... Nàng không hỏi hết câu, lặng lẽ đưa mắt nhìn Duy Chàng quyết định nói rasự thật: - Vâng, tôi và Thụy Miên, chúng tôi yêu nhau. Nàng nhếch môi, nụ cười nửa vời: - Mấy ngày qua, tôi có linh cảm như thế, quả thật không sai. Vậy.. xin chúcmừng anh nhé. Duy phân vân, cảm thấy hơi ngột ngạt và khó chịu: - Chị Thu Hà! Có lúc... tôi đã tưởng... - Thôi đi - Nàng nhẹ nhàng cắt ngang - Anh không nói gì thì tốt hơn. Hãy cứxem như đó là những rung động thoáng qua. Duy đổi hướng câu chuyện: - Chị có đồng ý về thị xã sống không. Chúng tôi, cả Hàn Thuyên, Thụy Miênvà Kha đồng ý với nhau sẽ tìm cho hai mẹ con chị một chỗ ở thị xã. Có thể làmột ngôi nhà trong phố để chị buôn bán cái gì đó chẳng hạn.www.phuonghong.com 164 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Nhưng... - Chỉ cần chị đồng ý, mọi vấn đề còn lại chúng tôi sẽ cố gắng thu xếp, chịkhông phải lo gì cả. Bất giác, Thu Hà đưa mắt nhìn ngôi nhà của mình. Duy im lặng, biết đây làgiờ phút mà nàng có nhiều cảm xúc nhất. Bỗng nàng đứng lên đi vào cầm ra câyđàn guitar. Nàng đưa nó cho Duy: - Tôi đã định vứt nó đi, bây giờ bỗng thèm nghe tiếng đàn quá. Anh Duy!Nhờ anh đàn cho tôi nghe một lần sau cùng, tôi muốn nghe bài Bóng câyKơnia. Duy cầm cây đàn, định nói nhưng lại không nỡ. Dù sao đây cũng là mối tìnhđầu của nàng. Duy đàn, nàng say sưa lắng nghe, rồi Duy cất tiếng hát, nước mắt nàng chảydài. Bản nhạc đang say sưa bỗng phực một tiếng, dây đàn đứt ngang. Thu Hàđứng phắt dậy, sững sờ nhìn người đàn ông ấy. Chưa bao giờ Duy nhìn thấy vẻ kích động đến ghê gớm như thế trên gươngmặt Thu Hà. Mắt nàng mở to, đôi mắt trừng trừng của nàng tưởng như có cảmáu và nước mắt. Nàng bất động như một pho tượng, có cảm giác trong khoảngthời gian đó nàng không còn sự sống nữa. Ông ta, một người đàn ông bệ vệ, dáng vẻ đẫy đà, trôn ...