Chủ nhật là ngày được nghỉ, nên Kỷ Quân cũng không cần dậy sớm, mà nhắm mắt nằm lại trên chiếc giường êm ái của mình, nhưng cô cũng không thể ngủ tiếp.Ánh nắng mỗi lúc tràn vào phòng gay gắt hơn qua cánh cửa sổ. Có lẽ đã khá trưa
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P3Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG PHẦN 2 C hủ nhật là ngày được nghỉ, nên Kỷ Quân cũng không cần dậy sớm, mànhắm mắt nằm lại trên chiếc giường êm ái của mình, nhưng cô cũng không thểngủ tiếp.Ánh nắng mỗi lúc tràn vào phòng gay gắt hơn qua cánh cửa sổ. Có lẽđã khá trưa. Sực nhớ đến dự định của mình, Kỷ Quân bật dậy trong sự tiếc nuối. Đến bêncửa sổ, cô ngước mắt ngó sang ngôi biệt thự đứng im lìm trong ánh nắng banmai như ngọn tháp cổ kính, uy nghi, bí hiểm, giấng như chủ nhân của nó vậy. Ngó lên bầu trời xanh lơ cũng thật đẹp. Rải rác, vài đám mây bàng bạc nhẹnhàng trôi; gió chỉ thoảng thôi nhưng mát dịu. Bước đến bên tủ áo chọn chomình một bộ quần áo khá tề chỉnh cô bước vào toa-let. Vừa ra khỏi phòng, gặp mẹ từ nhà dưới đi lên Có cậu Hào gọi điện cho conlúc nãy, bảo muốn rủ con đi Công viên nước. Hơi nhăn mặt Kỷ Quân càu nhàu: - Con không đi đâu. Được nghỉ có ngày chủ nhật, sao không ở nhà cho khỏe,tội tình chi phải chui vào cái nơi nắng cháy da chán chết người ấy không biết! Nhìn nhìn cô, bà Nhân lại nói: - Vậy thì con gọi điện báo với cậu ấy một tiếng,- kẻo người ta lại cất côngđến đây đợi chờ. Không nói gì, cô bước đến bên điện thoại, bấm máy gọi cho Anh Hào. Nghetiếng cô, ngay tức khắc Anh Hào hồ hởi nói:. - Kỷ Quân hả ? Chuẩn bị đi, anh tới liền. Kỷ Quân nhăn nhó như đang đứng trước anh, giọng dứt khoát: - Tôi không đi đâu, anh đừng tới. - Sao vậy ? - Hôm nay tôi bận chút việc. - Việc gì chứ? - Việc riêng của tôi, anh không biết đâu. - Em muốn gặp anh ấy, đúng không?www.vuilen.com 29Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Hơi giật mình, Kỷ Quân chối biến, giọng hơi đùa: Không... Nhưng làm gì anh điều tra dữ thế? Xin iỗi nha sếp, hôm nay là ngàynghỉ nên tôi được toàn quyền tự do, không còn sự giám sát của sếp đâu nhé. - Nhưng... Kỷ Quân cắt ngang không cho anh nói tiếp vì cô đoán được ánh đang muốnnói gì: - Không nhưng nhị gì nữa! Chúc sếp một ngày chủ nhật vui chơi thoải mái,vui vẻ. Chào! Nói xong, cô cúp ngay máy. Kỷ Quân thập thò trước cánh cổng ngôi biệt thự khá lâu mà chưa dám nhấnchuông. Lúc quyết định sang đây, tư tưởng cô rất dứt khoát, vậy mà không hiểusao giờ đây, đứng trước cánh cổng to đùng, cô bỗng run lên vì lo sợ. Cô nghĩngợi đủ thứ chuyện trên đời rồi lo lắng vu vơ... Nhưng nếu quay về lúc này, thìcô đâu còn là Dương Kỷ Quân nữa chứ. Gom hết mọi sự can đảm, cuối cùng cô đưa tay nhấn mạnh vào nút chuông.Phải khá lâu, cô mới thấy một người phụ nữ cỡ ngoài bốn mươi ra mở cổng. Chịđưa mắt nhìn cô trước khi hỏi: - Cô muốn tìm ai ? Kỷ Quân lễ phép thưa: - Thưa, cháu là Kỷ Quân, đang là nhân viên của giám đốc Khắc Hiên. Cháumuấn gặp ông có việc gấp. Người phự nữ gục gặc đầu như hiểu, song lại nói: - Cô có hẹn trước với cậu ấy không? Hơi ngớ ra một chút, rồi Kỷ Quân cũng nói: - Tuy không có hẹn trước, nhưng câu chuyện tôi sắp nói với giám đốc khá làquan trọng, cũng không thể chờ đến ngày mai, mong dì báo lại với ông ấy giùmmột tiếng. Lắc nhẹ đầu, người phụ nữ lại nói: - Cô thông cảm, tôi không thể giúp gì được đâu. Cậu ấy không tiếp bất cứ ainếu không có hẹn trước. Hơn nữa, cậu ấy lại đang có khách, còn tôi thì khôngdám trái lệnh.www.vuilen.com 30Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Nghe nóng ran Kỷ Quân cười khẩy: - Ông ta đặt ra cái quy định chết tiệt ấy đó hả? - Người phụ nữ chỉ gật nhẹ đầu rồi im lặng. Kỷ Quân bỗng nghe cuồng nộdâng trào mất cả bình tĩnh, đang ngồi trên ghế đá, cô bật dậy thật nhanh gạtngười phụ nữ sang bên bước thẳng hướng phòng khách. Đến nơi, cô đưa tay đẩymạnh cánh cửa kính, bước ngay vào. Bỗng cô sững lại ngay ở ngưỡng cửa... vìgiữa phòng khách, trên bộ ghế xa lông, ông ta đang cùng một người con gái ômhôn nhau thắm thiết. Nghe có tiếng động, Khắc Hiên ngước vội lên rồi nheo một bên mắt như quábất ngờ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, anh cất giọng lạnh lẽo: - Cô là ai, tại sao chưa dược lệnh của tôi mà cô dám tự ý xông vào? Nhà tôichớ đâu phải chợ. Lúc này, Kỷ Quân chợt nghe đầu óc rối loạn cả lên nên cũng không thể mởmiệng nói gì được. Không nghe cô trả lời, Khắc Hiên vùng bật dậy, chỉ một sải chân anh đãđứng trước mặt cô, nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen gay gắt, mặt cau có như đámmây che khuất mặt trời lúc sắp có giông. Rồi anh chợt quay nhìn đi chỗ khácnhư đang kềm nén điều gì. Lúc sau, lại Cất giọng lạnh băng: - Cô là ai mà phép lịch sự tối thiểu cũng không có vậy? Kỷ Quân bỗng có cảm giác như bị choáng. Cô lặng người nhìn chăm vàomặt anh. Những đường nét lồi lõm như tạc, cái cằm vuông vức nhưng săn chắc,mà từ lâ ...