Đứng trước ngôi biệt thự của Khắc Hiên, Đại Phong thảng thốt vì quá bất ngờ. - Hóa ra tôi với ông lâu nay là hàng xóm láng giềng cũng không hay. Đứng là quả đất tròn! KhắcHiên chỉ im lặng mở cửa đón bạn vào nhà. Ngồi xuống ghế, Đại Phong chợt nói: - Nghe nói ông tôn thờ “chủ nghĩa độc thân” sau cuộc hôn nhân đổ vở lần ấy đến nay?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P7Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG PHẦN 4 Đ ứng trước ngôi biệt thự của Khắc Hiên, Đại Phong thảng thốt vì quá bấtngờ. - Hóa ra tôi với ông lâu nay là hàng xóm láng giềng cũng không hay. Đứnglà quả đất tròn! KhắcHiên chỉ im lặng mở cửa đón bạn vào nhà. Ngồi xuống ghế, Đại Phongchợt nói: - Nghe nói ông tôn thờ “chủ nghĩa độc thân” sau cuộc hôn nhân đổ vở lần ấyđến nay? Khắc Hiên mím môi với gương mặt nặng như chì nhưng vẫn im lặng. Thông cảm nỗi niềm đau thương của bạn, song Đại Phong lại nói: - Tôi nghĩ ông nên đối diện với thực tế sẽ tốt hơn, trốn tránh mãi như vầy,không phải là biện pháp tốt. Nghe nói hiện nay Tâm Khuê cũng không mấy ấmêm bên người đàn ông ấy. Đốt thuốc gắn lên môi, mặt anh bỗng xạm lại, giọng rin rít: Mặc xác cô ta! Trong tôi, cô ta giờ đây chỉ là con số không. Tóm lại, mọichuyện có liên quan đến cô ta, tôi không quan tâm. - Mọi người đều cho rằng anh vẫn còn yêu nhiều nên mới hận đữ như vậy. Nhếch môi cách giễu cợt, Khắc Hiên nói thản nhiên: - Nếu đúng như mọi người nói, tôi dã không để cô ấy ra đi. Chỉ có bản thântôi mới hiểu được mình đang muốn gì, nên tôi cũng không trách mọi người nghĩgì. Tôi hiểu ông. Vì với bản lãnh của ông, giữ cô ta lại không là chuyện khó, trừkhi ông không còn cần cô ta nữa. Khắc Hiên chỉ im lặng hút thuốc, gương mặt xám ngoét như tượng đá. Mỗilần nghe ai nhắc, đến chuyện này, anh đều trở nên khó chịu như vậy. Bao ý nghĩcũ hiện ra trong óc anh đầy cuồng nộ, mất mát lẫn thù hận và còn những cảmgiác khác nữa mà anh không thể đặt tên được. Lúc sau, anh bỗng nhấn mạnh từng chữ:www.vuilen.com 70Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Cô ta đã hủy diệt đứa con tôi: Giật mình, Đại Phong chẳng nói thành câu: - Thật thật không? - Quá bất ngờ đúng không? Chính tôi khi vừa nghe còn không dám tin đó!àsự thật. Đến sau này, một lần tình cờ gặp Minh Thông, nó nói với tôi mọichuyện... Ông còn nhớ Minh Thông chứ? Nó hiện là bác sĩ khá nổi tiếng bên đó. Đại Phong gật gù: - Tôi nhớ. Đây quả!à một sự việc nhẫn tâm ngoài sức tưởng tượng. Khắc Hiên bỗng lái sang chuyện khác: - Ông uống gì?-Nước giải khát hay rượu? - Nước giải khát đi. Mấy vụ kia, oải lắm. Khắc Hiên buột miệng: - Vậy mà có người không biết, lại muốn học đòi. - Ai mà điên dữ vậy? - Cô trợ lý của tôi ấy. - Chắc gặp thứ thiệt rồi. Mà nè! Cô ta thế nào, nhìn “ép phê” không? - Rít mạnh thuốc, anh thản nhiên nói: - Bình thường thôi. Đại Phong hơi nheo nheo đuôi mắt: - Theo tôi, cô ta chẳng thể bình thường được, vì cứ mỗi lần nhắc đến cô ta,dường như luận điệu ông khá cay cú: - Ông chỉ khéo tưởng tượng! Đại Phong trêu già: - Có lẽ đêm về, ông nên “gác chân” lên trán kiểm tra lại con tim chăng. Chớtôi thấy dạo này, ông có biểu hiện đáng ngờ lắm. Khắc Hiên gạt phăng:www.vuilen.com 71Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Thôi đi, không nói chuyện này nữa! Đã khá lâu chúng ta mới gặp lại, tôinghĩ có rất nhiều chuyện cần nói với nhau, đúng không? Gật đầu đồng tình với bạn, cả hai lại cùng đối ẩm, hàn huyên. Lúc này, cảhai người đều cùng hướng về một điểm đích, giống như cuộn phim đang chầmchậm quay ngược thời gian cứ nối tiếp kéo dài không thể kết thúc... Sáng nay, Kỷ Quân đến công ty sớm hơn mọi ngày. Ngang qua phòng giámđốc, cô chợt nghe ông đang nói chuyện với ai đó. -Giờ này cô ấy chưa đến, anh thông cảm nha! Không hiểu “đầu cua tai nheo” ra sao, nên cô lắc đầu bước thẳng về phòng.Vừa ngồi xuống ghế chưa đầy một phút, chợt cánh cửa phòng đột ngột bị bật ra,rồi ông giám đốc cũng hiện ra áng hết khung cửa, mặt đằng đằng sát khí trôngthật dễ sợ, giống một tên găng-tơ chính hiệu và cất giọng!ạnh lẽo ớn cả sốnglưng: - Cô sang phòng tôi ngay đi! - Nói xong, ông quay lưng đi một mạch. Tâm trạng cô lúc này như sắp bị bị!ên máy chém vậy, song cũng không dámhỏi han hoặc ra mặt chống đối gì. Được chỉ định ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ta, Kỷ Quân nghe khắpngười run lên vì lo sợ. Bỗng ông ta cất giọng rắn đanh: - Lần cuối cùng, tôi nói cho mà biết, đây là công ty, là nơi làm việc chớkhông phải chốn hẹn hò. Kể từ hôm nay, cô làm sao thì làm, chớ tôi khôngmuốn bị nhận bất cứ một cú điện thoại hẹn hò nào có liên quan đến cô nữa, rõchưa? Kỷ Quân như từ cung trăng mới rớt xuống: - Tôi không hiểu ông muốn ám chỉ gì? Khắc Hiên nheo mất giọng rin rít: - Cô giả nai hay lắm! Vào công ty chỉ mới một tháng đã ló đuôi lẳng lơ, hẹnhò hết gã nọ đến gã kia rồi. Tôi không thể chấp nhận một nhân viên dưới quyềncó tính cách phóng túng, dễ dàng như thế. Kỷ Quân chợt nghe lùng bùng hai lỗ tai, cứ lắp bắp mãi không thành lời: - Ông... ông... nói... gì? Khắc Hiên gạt phăng:www.vuilen.com 72Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Không nói nhiều, cô ra ngoài ngay! Suýt chút nữa Kỷ Quân đã không kềm được nước mắt. Cô đi như chạy vềphòng mình đóng sầm cánh cửa lại rồi gục xuống bàn khóc như mưa. Lần đầutiên cô khóc vì bị nời ngoài nặng nề xúc phạm. Dựa vào đâu ông ta dám mắngcô lẳng lơ, phóng túng? Chuyện gì xảy ra khiến ông ta “phát hỏa” mới sáng sớmông ta đã trút vào cô cách giận dữ như thế! Ngẫm lại, cố thấy mình chẳng có gì sai trong chuyện kết bạn, vậy thì ông ấylại lấy đó làm đề tài trút giận vào cô nhỉ? Bộ có tiền, có quyền rồi muốn làm gì,nói gì ai cũng được hết sao? Kỷ Quân vừa đi khuất, Khấc Hiên cũng ngả người ra ghế, đưa tay bóp mạnhvầng trán rộng suy nghĩ mọi việc vừa xảy ra. Không hiểu sao ...