Danh mục

Ân tình sâu nặng P8

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 205.29 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ánh mắt Kha lúc này nhìn Thuyên dịu dàng hơn. Bây giờ Thuyên lại thấy anh rất hiền. Tuy anh không nói ra nhưng nàng biết anh không còn giận nữa. Điều đó làm cho nàng nhẹ nhõm rất nhiều. Nàng hỏi sang chuyện khác. - Anh Kha chặt le về làm gì thế? - Tôi bán cho người ta làm giàn che cây tiêu. - Có được nhiều tiền không anh? Kha cười, lắc đầu chứ không nói gì. Cảm thấy không còn gì để nói, Thuyên nhìn anh ta: - Thôi, anh Kha làm nhé. Thuyên đi đây....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ân tình sâu nặng P8Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG CHƯƠNG IV Á nh mắt Kha lúc này nhìn Thuyên dịu dàng hơn. Bây giờ Thuyên lại thấyanh rất hiền. Tuy anh không nói ra nhưng nàng biết anh không còn giận nữa.Điều đó làm cho nàng nhẹ nhõm rất nhiều. Nàng hỏi sang chuyện khác. - Anh Kha chặt le về làm gì thế? - Tôi bán cho người ta làm giàn che cây tiêu. - Có được nhiều tiền không anh? Kha cười, lắc đầu chứ không nói gì. Cảm thấy không còn gì để nói, Thuyênnhìn anh ta: - Thôi, anh Kha làm nhé. Thuyên đi đây. Kha có vẻ hơi bất ngờ: - Cô đi à? Mà bác sĩ đi đâu thế? - Thuyên đi ngắm thác Hơ Lam, Thụy Miên đi trước rồi. - À, bác sĩ ở nhà bác Mộc mà, đúng không? - Anh cũng biết à? - Ai cũng biết mà. Mấy ngày nay, mọi người nói về hai người bác sĩ ở thànhphố lên rất nhiều. - Thế à? Anh nghe người ta nói về Thuyên thế nào? Hơi ngập ngừng rồi Kha cũng nói: - Bà con khen cô bác sĩ đẹp, hiền và trị bệnh mát tay lắm. Im lặng một lúc, Thuyên hỏi: - Anh Kha có biết đường đến thác Hơ Lam không? - Biết chứ. Ở đây, có nơi nào mà tôi không biết. Hay là... - Kha hơi ngậpngừng. Thuyên giục: - Thế nào anh? - Để tôi đưa bác sĩ tới đó. Chắc cô chưa biết đường đâu nhỉ. Nàng lắc đầu: - Thuyên không biết. Nhưng còn công việc của anh thì sao? Kha ném con dao rừng vào đống le đã chặt xong: - Có sao đâu, cứ để đó lát quay về làm tiếp.www.phuonghong.com 27 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG Vẻ sốt sắng chân tình của Kha làm Thuyên cảm thấy vui vui. Chợt nhớ ramột chuyện, nàng gọi Kha: - Mà anh Kha này! Thuyên nhờ anh việc này được không? - Có chuyện gì thế cô? - Anh Kha có biết leo cây không ạ? - Tôi là con trai của núi rừng mà - Kha ưỡn ngực ra vẻ tự hào. Lần đầu tiênThuyên nhìn thấy anh hoạt bát như thế - Có cây nào mà tôi không trèo được. Thuyên mừng quá liền nắm tay Kha kéo đi. Nàng là cô gái thành thị quennếp sống dạn dĩ, không hề biết bàn tay mềm mại của nàng mà như có sức mạnhđốt cháy cả tâm hồn Kha Anh luống cuống chạy theo Thuyên, cảm giác như códòng điện chạy qua làm dòng máu chảy trong anh như sôi lên. Chưa bao giờ Duy nhìn thấy một cảnh hùng vĩ như thế. Ngọn thác dựngđứng, cuồn cuộn đổ nước xuống dòng suối, nước sôi lên sủi bọt trắng xóa. ThụyMiên đẩy mạnh Duy, nói: - Nghe ba nói, nước này đổ ra con sông lớn rồi chảy về thành phố đó bác sĩ. - Mai mốt anh có về thành phố, ở đây Miên nhớ hái hoa rừng thả theo dòngnước về tặng anh nhé. Không ngờ câu nói của Duy làm Miên buồn: - Bác sĩ về thành phố rồi, chắc không còn nhớ ở đây đâu. Duy chợt nao lòng khi nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của nàng man mác buồn.Trong tiếng reo của thác Hơ Lam dường như lẫn cả vào tiếng thở dài của nàng.Trong một phút xúc động, Duy đã để hồn mình bay vào thế giới lãng mạn. - Không đâu Miên ạ. Anh sẽ nhớ mãi thác Hơ Lam, nhớ núi Cấm và... nhớThụy Miên. Đôi vai nàng khẽ run lên, rồi mắt nàng sáng rực nhìn vào Duy: - Bác sĩ nói thật không ạ? - Thụy Miên không tin anh sao? Nàng mỉm cười, nụ cười hiền lành, chân tình và rạng rỡ một niềm tin hết sứcngây thơ. - Em tin chứ ạ. Lúc ấy, Duy đã không hề hiểu rằng với một tâm hồn trong trắng như tuyết,Thụy Miên đã đặt tất cả niềm tin thơ ngây vào anh. Nàng bỗng dạn dĩ kéo tayDuy: - Mình đi tắm suối đi anh.www.phuonghong.com 28 www.taixiu.comTác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG Nàng kéo Duy chạy về phía thượng nguồn. Tâm hồn nàng bay bổng, cả Duycũng thế. Chàng hoàn toàn lạc vào thế giới hoang dã của Miên, thế giới củaniềm tin, một thế giới không có sự toan tính, so đo... chỉ có tình yêu. Duy không tài nào nhớ nổi chàng từ đâu đến. Bàn tay Miên ấm quá. Tuykhông mềm mại như các cô gái thành phố, nhưng hơi ấm ấy cho Duy một cảmgiác hết sức kỳ lạ. Đó là bàn tay của nàng trinh nữ. Giọng cười trong veo của nàng lẫn trong suối reo. Nàng té nước vào Duy, rồinàng tung tăng bơi quanh chàng, mềm mại, uyển chuyển... Ngực nàng căngphồng, nhấp nhô theo từng nhịp thở dồn dập. Tất cả... tất cả như một thứ men say, còn say và mạnh hơn tất cả thứ rượumật gấu của ba nàng. Nếu đã từng có một Hàn Linh trong đời Duy, nếu HànLinh một lần không thể giữ chân Duy thì bây giờ, một lần nữa Hàn Linh khôngphải là điều Duy nghĩ đến. Miên ngồi phơi tóc bên bờ suối, đôi tay mịn màng màu bánh mật đan vàonhững lọn tóc quăn quăn rũ xuống hai bên đôi mắt đen. Duy thay đồ xong monmen đến ngồi cạnh nàng. Chàng hỏi câu hỏi lần trước: - Miên này! Tóc Miên thơm mùi gì thế? Lần này, nàng ngoan ngoãn đáp: - Mùi hoa nhài đó. Anh có biết hoa nhài không? Duy lém lỉnh nhìn nàng: - Vậy Miên đã là người yêu của anh ...

Tài liệu được xem nhiều: