Danh mục

Ánh ảo

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 103.92 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1. Chuông reo năm giờ sáng, Thùy hốt hoảng bật dậy. Chết, tối qua mệt quá, nó ngủ quên, còn những bốn bài tập Anh Văn chưa làm. Thùy lật đật chạy đến chiếc bàn con kê sát tường, với tay vặn to chiếc đèn dầu, sửa soạn tập vở. Hôm nay sẽ có một bài kiểm tra giữa học kỳ liên quan tới bốn bài tập. Vậy mà nói chưa làm, không khéo bị xơi trứng ngỗng mất.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh ảo Ánh ảo1. Chuông reo năm giờ sáng, Thùy hốt hoảng bật dậy. Chết, tối qua mệt quá, nó ngủquên, còn những bốn bài tập Anh Văn chưa làm. Thùy lật đật chạy đến chiếc bàn con kêsát tường, với tay vặn to chiếc đèn dầu, sửa soạn tập vở. Hôm nay sẽ có một bài kiểm tragiữa học kỳ liên quan tới bốn bài tập. Vậy mà nói chưa làm, không khéo bị xơi trứngngỗng mất.Tiếng sột soạt giở vở khiến bà thức giấc: Con làm gì đó, Thùy? Dạ, con học bài ạ.Thùy ngoái lại nhìn vào mùng bà, thấy bà từ từ nằm xuống, miệng lẩm bẩm: Tội nghiệpcon nhỏ... Trên đường đi đến trường, Thùy cứ mải suy nghĩ. Tại sao bà cứ luôn miệng tội nghiệpmình thế nhỉ? Mỗi lần thấy nó ngồi vào bàn học sau giờ đi làm về là bà lại chắt lưỡi tộinghiệp. Nhiều lúc, Thùy muốn hỏi vì sao, nhưng lại thôi. Có lẽ bà là bà nên lúc nào cũngthấy cháu mình nhỏ bé, đáng thương. Thùy thấy mình có gì tội nghiệp đâu. Nó có ba cómẹ (dù hai người không có ở gần nhau và gần nó), có bạn bè và có cả... một việc làm hẳnhoi để phụ tiền ăn học (dù chưa hết tháng để lãnh lương)Vậy là đủ cho một đứa sinh viên bình thường như nó rồi còn gì.2. Thùy nhớ ngày đầu tiên đi xin việc. Hôm đó, trời ủ ủ sắp mưa. Nhỏ bạn mê tín bảo đólà điềm không tốt. Nhưng Thùy vẫn bình thản bước đi. Kệ, không được thì kiếm việckhác, lo gì Vậy mà nó vẫn thấy chiếc xe chạy nặng nề làm sao. Người ta bảo bình tĩnhmà run, chắc tâm trạng của Thùy bấy giờ.ông chủ người Anh còn khá trẻ (nó đoán khoảng 39,40) có đôi mắt xanh biếc nhìn nó tươicười. Thùy mừng rơn trong bụng: Mở màn vậy là hên rồi! và yên lòng ngồi xuốngchiếc ghế salon êm như nhung. Tiếp theo đó là một cuộc sát hạch kiểu: Cô ở đâu? Cònđi học à, trường gì, lớp mấy? Ồ, sinh viên năm I à, tốt quá!. Nó trả lời trơn tru mọi câuhỏi và nghĩ thầm: Trời, tưởng đi phỏng vấn xin việc người ta hỏi Trái đất nghiêng baonhiêu độ hay Malta nằm ở đâu, chứ ba cái vụn vặt này ai trả lời chẳng được?. Ông ta thìgật gù và luôn miệng: Great! Great! làm suýt nữa thì nó phì cười. Vậy là bao nhiêu sựhồi hộp, căng thẳng xen lẫn sợ sệt trước khi bước vào đã biến mất. Đúng là mi ngốc quáThùy ạ. Đi phỏng vấn xin một chân hầu bàn thì cần gì phải tinh thông thiên địa chứ. Chỉcần nói được tiếng Anh và ngoại hình tương đối mà nó thì cũng chẳng tồi lắm, dù cóhơi... đen, còn tiếng Anh thì... nó là sinh viên khoa Anh mà lại. Thùy tủm tỉm cười.ông chủ trở lại, đưa cho nó một túi giấy: Trong đây là hai bộ đồng phục và hai tạp dềcủa cô. Ông ta nháy mắt tinh nghịch: Mai bắt đầu đi làm nhé! Thùy cầm túi xách ôngta đưa, đứng lên chào tạm biệt mà cứ ngỡ như mợ Vậy là từ nay nó đã có việc làm, và lạiđược làm việc với một ông chủ vui vẻ, dễ thương nữa chứ! Chà, nó phải đem khoe với bàngay mới được. Thùy nhấn mạnh bàn đạp, chạy vù vù, sung sướng với cảm giác sắp cóviệc làm lương hậu, và như vậy là đồng nghĩa với ta đã 18, lớn lắm rồi.3. Quán ăn nó làm nhỏ thôi, nhưng bên trong tiện nghi phải biết. Tất cả đều sáng loáng,đắt tiền. Mỗi khi bước vào quán, Thùy lại thích thú hít lấy mùi thơm thoang thoảng phảra từ bốn chiếc máy lạnh sát trần. Trong những lúc vắng khách, nó thường nghịch với haicon cá tai tượng to đùng trong chiếc chậu kiếng nhấp nháy đủ màu kê gần cây đàn dươngcầm và ước ao mình cũng có được một con cá tha hồ đem khoe với lũ bạn. Đôi khi nghĩlại, nó thấy mình trẻ con làm sao. Sinh viên năm I rồi mà cứ như cô bé lớp chín, chẳngchững chạc lúc nào cả. Người lớn ai lại ước ao có... cá để khoe bao giờ?!Công việc của nó hơi mệt, vì phải chạy lăng xăng bưng bê và phải dỏng tai nghe ngườinước ngoài gọi món ăn nước ngoài. Những ngày đầu, Thùy không sao quen được mùihương của món mì ý sapaghetti, món ăn khoái khẩu của dân âu Mỹ. Những sợi mì to trònmàu vàng trộn lẫn cà chua băm nhuyễn và dăm thứ gia vị không tên làm nó muốn lộnmửa. Vậy mà khi nó bưng ra, họ đua nhau hít hà và hăm hở khen ngon. Nó phì cười, nghĩđến món cà ghém mắm tôm nước mình, đem lên cho họ ăn thì không hiểu mặt mũi họ rasao?4. Cửa bật mở. Thùy đưa mắt nhìn ông chủ, thấy ông chạy ra hồ hởi bắt tay một vàingười khách vừa bước vào với cái vẻ ồn ào thường lệ. Đôi lần, nó thấy việc ấy có vẻ màumè sao đó, nhưng chắc là công việc của một người quản lý là phải vậy, vui vẻ và luônluôn mừng rỡ trước mọi người khách.Này, cô cho tôi một ly chocolate nhé- Ông khách người Mỹ tóc bạch kim to béo ưỡn ẹotrên chiếc ghế mây. Thưa ông, loại gì ạ ? Thùy hỏi. Loại gì à? ông ta mở thực đơn vànhìn vào: Loại có bơ trắng và lạnh Vâng, còn ông? Nó hỏi ông bên cạnh, người nungnúc thịt, có cái mũi đỏ au như bảy chú lùn. à, cho tôi một ly café ông ta cất giọng eo éokhông đá, ít đường nghe. Thùy vâng dạ rồi chạy vọt xuống bếp gọi. Nó lấy làm tự hàolắm. Mới có vài ngày đi làm thôi mà Thùy đã quen với công việc, không bị Ông chủphiền toái như những người khác. Nó đảo mắt một vòng khắp quán, thấy không ai kêu gìnữa, vội chạy xuống bếp, bưng ly chocolate và cafe lên. Đến gần bàn hai ông khách, nóhấp tấ ...

Tài liệu được xem nhiều: