Buổi trưa , cả dã phòng yên lặng ngủ. Ban Mai rời giường , chầm chậm đi ra ngoài. Cô mở cửa phòng nhìn dọc dãy hành lang vắng lặng , rồi trở vào lấy cuốn báo Phụ Nữ , đi xuống sân một mình. Sánh nay , chị Lãng Vân đã mang cuốn báo đến cho cô. Ảnh chủa cô chiếm trọn trang bìa. Có điều là nó đẹp chứ không tiều tụy như cô bây giờ. Ban Mai ngồi xuống băng đá , trong góc của sân bệnh viện. Cô đặt cuốn báo trên chân ,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh ban mai P5Tác Giả: Hoàng Thu Dung ÁNH BAN MAI Chương 5 B uổi trưa , cả dã phòng yên lặng ngủ. Ban Mai rời giường , chầm chậm đira ngoài. Cô mở cửa phòng nhìn dọc dãy hành lang vắng lặng , rồi trở vào lấycuốn báo Phụ Nữ , đi xuống sân một mình. Sánh nay , chị Lãng Vân đã mang cuốn báo đến cho cô. Ảnh chủa cô chiếmtrọn trang bìa. Có điều là nó đẹp chứ không tiều tụy như cô bây giờ. Ban Mai ngồi xuống băng đá , trong góc của sân bệnh viện. Cô đặt cuốn báotrên chân , nhìn ảnh của mình khá lâu , rồi buồn rầu đặt cuốn báo qua một bên ,không buồn nhìn đến nó , cũng không muốn đọc những bài viết bên trong. Hôm nay đúng một tuần đoàn làm phim đi quay ở Phan Thiết. Giờ này chắcPhù Dung đang bận rộn đóng phim. Từ hôm đi đến giờ ngày nào Định cũng gọiđiện cho cô. Nhưng Phù Dung thì không hề gọi. Đôi lúc cô có cảm giác mình bịquên lãng. Nó mơ hồ nhưng cũng làm cô hơi buồn. Nhưng điều buồn nhất là mình đã bỏ mất một cơ hội đầu tiên , uổng công côvà Định đầu tư tâm huyết vào đó. Nghĩ đến đó , tự nhiên cô lại thấy buồn vàcũng như bao ngày qua , cô lại ngồi khóc một mình. Cô ngồi cúi đầu , tì mặt trên tay khóc rưng rức. Đôi vai rung rung theonhững tiếng nức nở. Không khí quạnh vắng xung quanh càng làm cô nghe rõtiếng khóc của mình. Buồn nối tiếp buồn , như không muốn dứt. Mãi một lúc lâu cô mới nín khóc , và ngẩng lên chùi mặt. Chợt cô giật bắnmình khi nhận ra bên cạnh mình còn có một người. Anh ta đang cầm cuốn báonhìn vào trang bìa. Không biết anh ta đến từ lúc nào , cử chỉ trầm ngâm như thểlà người bạn. Hoặc ít ra cũng đã từng quen biết. Anh ta lên tiếng khi thấy cô đăm đăm nhìn mình. - Cô là một trong những trường hợp đặc biệt , rất ít người mẫu chưa nổi tiếngđã được giới thiệu trên trang báo. Nhưng chụp đẹp lắm , ăn ảnh lắm. - Hình như anh... là... hình như đã gặp anh một lần ở... - Lần đó tôi và cô bé cùng chờ cô Thảo. Ban Mai thôi không nhìn anh ta nữa. Cô đã nhớ ra anh ta. Lần đó anh ta đãthấy cô cười một mình. Và cô đã nghĩ anh ta làm việc trong công ty. Nhưngmấy lần sau đó đến , cô không hề gặp lại nữa. Cô quay mặt chỗ khác , kín đáo chùi mắt. Còn anh ta thì thản nhiên nhưkhông hề thấy cô khóc. - Tên Ban Mai à? Người mẫu Ban Mai có cái tên hay lắm đấy. Có thấy vậykhông?www.vuilen.com 48Tác Giả: Hoàng Thu Dung ÁNH BAN MAI - Em cũng không biết nữa , nghe riết quen rồi. - Khuôn mặt cô cũng vậy , tinh khôi như một buổi sáng yên lành. Mội buổibắt đầu của ngày , không có bụi bặm hay ồn ào. Ba mẹ cô cho cô cái tên haylắm. - Dạ. - Tại sao phải vào đây vậy? - Em bị tai nạn , rơi từ trên cao xuống. Anh ta khẽ nhún vai : - Với một người mẫu , bị như vậy là quá thiệt thòi. Những người như cô bé ,phải giữ mình như người ta bảo quản đồ sứ. Phải không? Ban Mai mỉm cười : - Anh so sánh ngộ quá. - Rốt cuộc cô cũng đã cười lại. - Anh... làm sao mà vào đây vậy? - Té xe. Đúng hơn là bị xe khác tông vào mình. Bất chợt , Ban Mai bật cười : - Thế xe có bị gì không? - Cám ơn cách quan tâm của em , nó đã được đi sửa rồi. Mặt đường cũngkhông bị gì cả , cứ yên tâm. - Nhưng dù sao mai mốt anh cũng phải cẩn thận đấy. Anh thế này mà ngãxuống đường , đất đá nào chịu sao nổi. - Biết lắm. Khỏi nhắc nhở. Ban Mai không cười nữa , cô hỏi thật lòng : - Thế anh có bị nặng lắm không? Anh ta nhún vai : - Tương đối , còn một tuần nữa tôi mới được thả ra ngoài. Ban Mai lại cười vì cách nói đó. Cô gật đầu : - Em thì đến nửa tháng , không hiểu em bị gì mà người ta bảo phải giữ lạitheo dõi. Thỉnh thoảng em thấy đau ở ngực. - Có phải lúc nãy bị đau nên khóc không? - Không phải đâu. - Dù sao thì cũng đừng nên khóc nhiều. Em đang thời kỳ suy sụp mà , đâuphải tinh thần là không ảnh hưởng đến thể chất.www.vuilen.com 49Tác Giả: Hoàng Thu Dung ÁNH BAN MAI Ban Mai cười khẽ , không trả lời. Anh ta quay đầu nhìn nụ cười không lấy gìlàm vui vẻ của cô , rồi cũng cười theo : - Ngoài nghề làm người mẫu ra , em còn làm gì nữa không? - Em tốt nghiệp trường điện ảnh. - Vậy à? Cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ban Mai hơi tò mò : - Anh làm gì ở công ty vậy? Sao em đến nhiều lần mà không thấy anh nữa. - Tôi không làm việc ở đó , làm sao gặp được. - Vậy mà em tưởng anh là nhà thiết kế. - Bây giờ tưởng cái khác đi , tôi không có làm cái đó. - Thế anh làm cái gì? - Đủ thứ , đến nỗi tôi cũng không nhớ nghề chính của mình là gì. Ban Mai mở lớn mắt : - Đến nỗi như vậy lận là? Vậy anh thử nói một nghề đi. Anh ta nghiêng đầu như suy nghĩ rồi nheo mắt đùa đùa : - Làm thơ có gọi là nghề không nhỉ? - Theo em thì cái đó làm giàu cho cảm xúc , chứ không phải là nghề. Nghềthì phải nghiêm túc hơn , làm việc cật lực hơn - Ban Mai nói vô tư. - Vậy hả? Vậy chắc tôi là nhà biên kịch hoặc đạo diễn , hoặc doanh nghiệp ,thứ gì tôi cũng làm được cả. Ban Mai cười khúc khích : - Em hỏi nghiêm chỉnh mà anh cứ đùa hoài. Nói thật đi , em không đùa đâuđấy... - Tò mò thật à? - Vâng. - Tại sao? - Tại anh là người trong giới nghệ thuật , em biết sẽ còn gặp anh nữa. Anh ta có vẻ không muốn nói thật về mình và tìm qua chuyện khác để nói : - Anh tên Trường. Công Trường. - Cái gì? - Tên lạ lắm hả? - Em không chịu đùa đâu đấy.www.vuilen.com 50Tác Giả: Hoàng Thu Dung ÁNH BAN MAI Anh ta nhún vai : - Tôi cũng bực mình cái tên đó lắm. Có cảm giác cuộc sống của mình ngổnngang gạch cách , nhưng từ nhỏ ba mẹ đã gọi như vậy phải chịu thôi. Ban Mai gật đầu như tin. Vì thấy anh có vẻ nói thật , cô không ...