Đâu rồi? Đâu rồi? Một lũ ngu như chó! Tau giết hết! Anh cả hùng hục xông vào nhà, tay cầm con dao to và nhọn. Mạc ngơ ngác đứng chôn chân nơi góc sân, mắt nhìn theo gót chân anh bước từng bước lên bậc thềm. Chị dâu vừa chạy vào từ ngoài đường, vừa luôn miệng kêu: anh ơi, anh ơi. Chị chạy lại lay mạnh tay Mạc: Mạc ơi, anh cầm dao vào đòi chém bố. Em mau bảo bố mẹ chạy đi. Nhanh lên. Chị sẽ cố ngăn anh lại. Chiếc chổi rơi khỏi tay Mạc,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh cả Anh cả TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGAĐâu rồi? Đâu rồi? Một lũ ngu như chó! Tau giết hết! Anh cả hùng hục xông vào nhà, taycầm con dao to và nhọn. Mạc ngơ ngác đứng chôn chân nơi góc sân, mắt nhìn theo gótchân anh bước từng bước lên bậc thềm. Chị dâu vừa chạy vào từ ngoài đường, vừa luônmiệng kêu: anh ơi, anh ơi. Chị chạy lại lay mạnh tay Mạc: Mạc ơi, anh cầm dao vào đòichém bố. Em mau bảo bố mẹ chạy đi. Nhanh lên. Chị sẽ cố ngăn anh lại. Chiếc chổi rơikhỏi tay Mạc, nằm chỏng chơ dưới sân. Mặt tái mét, Mạc chạy nhanh vào nhà bếp, nơi bốmẹ đang gói bánh chưng và làm nem chả.- Ông có tin tui chém một nhát ông chết tươi không?- Đừng anh! Em xin anh. Anh thương em với…Chị dâu ôm anh từ đằng sau.- Mi giỏi thì chém đi. Đồ con cái mất dạy.- Bà câm mồm đi. Bà có tin tui giết cả bà không? Một lũ ngu như chó.- Anh ơi. Em xin anh. Anh về với em. Đi anh.- Thả tay. Cút…- Trời ơi! Con xin cả nhà…- Em tránh ra. Anh phải nói cho ông bà biết. Ngu như chó.- Em xin anh. Có gì bình tĩnh rồi nói. Anh đưa dao cho em. Đi anh. Cho em mượn.- Có giỏi thì mi chém đi này. Chém con mẹ này đi. Tau cũng chán sống rồi. Mi giết tauluôn đi.- Bà không phải thách thằng này. Tui giết hết.- Con xin cả nhà. Trời ơi…Mạc thấy tối om trước mặt. Không thở được. Mạc như mộtkhúc cây vừa bị đốn, ngã nhào xuống nhà.Anh cả ném con dao xuống đất, chạy lại thân thể bất động nằm sóng soài nơi sàn nhà, laymạnh. Bố mẹ và cả chị dâu cũng chạy lại. Mạc vẫn nhắm nghiền mắt, mặc cho anh cả laynhư thể gãy mất bờ vai. Dòng nước vẫn rỉ rả nơi khóe mắt và hai lỗ mũi. Tay chân Mạccứng đờ, lạnh toát. Mạc như một cái xác chết.- Trời ơi. Mi giết em mi rồi.- Bà câm mồm đi. Còn nói nữa tui phay cho một phát chết tươi. Tránh cả ra.Anh cả bế Mạc vào giường. Chị dâu cầm be dầu gió đổ lên tay rồi xoa vào hai lòng bànchân Mạc. Mẹ đổ dầu trực tiếp lên tay Mạc và xoa xoa: Con ơi, mau tỉnh dậy đi con,đừng làm mẹ sợ. Bố xoa trán, hai bên thái dương và dùng ngón cái bấm ngay phía dướimũi Mạc. Bố vẫn không nói một lời, cứ lẳng lặng làm những gì cần làm. Anh cả chạy ratrạm xá gọi bác sĩ. Mạc dần dần tỉnh lại. Nước mắt đọng nơi vành mi, lăn dài xuống haibên thái dương và mất hút trong mớ tóc rối bù trên gối. Mạc lắng nghe động tĩnh xungquanh. Vẫn là tiếng khóc rỉ rả của chị dâu, tiếng kêu ơ hờ của mẹ. Mạc không muốn mởmắt. Mạc sợ sẽ lại chứng kiến những cuộc cãi vã kinh hồn của mọi người. Hôm nay đãhai mươi chín Tết rồi, vậy mà cũng không thể yên ổn. Mọi người cãi nhau cũng được,nhưng có nhất thiết phải là những ngày Tết không? Xa quê, cứ mong mỏi đến Tết đểđược về nhà, để được gặp bố mẹ, anh chị. Nhưng về rồi lại thành ra thế này. Dòng nướcnóng hổi trào ra nhiều hơn từ khóe mắt Mạc. Lòng Mạc nhói lên những cơn đau như vếtthương chưa lành đã lại rỉ máu.Từ nhỏ đến giờ, Mạc đã chứng kiến không biết bao lần cãi vã trong gia đình. Đến nỗiMạc không thể nhớ, không thể đếm được. Lần nào Mạc cũng nấp sau cánh cửa, run bầnbật và khóc nấc. Cũng không biết đây là lần thứ mấy anh cả đòi chém bố mẹ. Cứ mỗi lầnuống rượu say, anh cả lại như mất hết nhân tính, hết chửi thề, hết la hét đòi từ bố mẹ rồilại phá hết đồ đạc trong nhà. Anh đập chén bát, ném vỡ những tấm kính tủ và chém vàobất cứ thứ gì trước mặt. Anh đưa dao trước mặt bố mẹ và đòi chém bố. Anh chửi mẹ sinhanh ra làm gì để giờ phải khổ thế này. Mấy đứa em trong nhà, trừ Mạc ra, sợ anh phátkhiếp. Thực ra Mạc cũng sợ. Nhưng anh chưa bao giờ đánh Mạc cả, còn các anh chị vàem của Mạc, số lần anh cả đánh cũng không đếm hết được. Thích là anh bắt nằm sấp giữasân và đánh. Mẹ thương con, nhưng không dám can ngăn anh. Những lúc đó, bố chỉ nhìnxa xăm và con mắt đỏ heo. Bố thở dài, lắc đầu không nói. Mạc cũng không hiểu sao bốlại ít nói như thế. Mạc triền miên trong ký ức, mắt vẫn nhắm nghiền không buồn mở.Mạc cảm nhận một vòng tay đang ôm mình. Là anh cả. Vòng tay vẫn như ngày nào, ấmáp, đầy tình thương. Anh lại chửi thề. Anh đuổi mọi người ra hết. Còn lại Mạc, anh vàông bác sĩ anh vừa mời tới. Mạc thấy lạnh toát ở ngực, nơi ông bác sĩ đặt cái tai nghebệnh nhân.- Em tui có sao không bác sĩ?- Nó vừa bị xúc động mạnh phải không? Bị tụt canxi. Nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh lại.Nhưng từ nay chú ý đừng để cháu bị kích động quá mạnh. Tim cháu yếu lắm. Tình trạngnày mà xẩy ra thường xuyên thì bác cũng không đảm bảo chuyện gì sẽ xẩy ra đâu.- Em tui sẽ tỉnh lại chứ bác sĩ?- Ừ. Khi nào cháu tỉnh lại, con cho cháu uống viên C này. Với lại thời tiết lạnh, sức khỏecháu yếu, đừng để cháu nó ra ngoài trời và dầm nước nhiều.Mạc lắng nghe anh cả và ông bác sĩ nói chuyện. Muốn mở mắt nói với anh rằng emkhông sao nhưng lại thôi. Mạc muốn nói anh đừng lo, Mạc bị như thế này nhiều rồi. Mạckhông sao cả. Mạc thấy hài lòng. Chỉ mới bị ngất thôi mà bố mẹ và anh cả đã thôi cãinhau. Anh cả đã thôi hung hãn. Mạc ngất nhiều lần cũng được, chịu đau đớn cũng được,miễn sa ...