Có những người mà trong cuộc đời, mình chỉ gặp 1 lần, 1 lần duy nhất, nhưng 1 lần là đủ để mình nhớ mãi… Viết về một người mà chắc sẽ chả bao giờ gặp lại. Câu nói đại loại như vậy, tôi đã đọc được ở 1 quyển sách nào đó, nhưng cũng chẳng bao giờ có “cơ hội” để gặp được 1 người như thế. Cho đến khi tôi gặp Yuu…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh chàng người NhậtAnh chàng người NhậtCó những người mà trong cuộc đời, mình chỉ gặp 1 lần, 1 lần duy nhất, nhưng1 lần là đủ để mình nhớ mãi…Viết về một người mà chắc sẽ chả bao giờ gặp lại.Câu nói đại loại như vậy, tôi đã đọc được ở 1 quyển sách nào đó, nhưng cũngchẳng bao giờ có “cơ hội” để gặp được 1 người như thế. Cho đến khi tôi gặpYuu…Cuộc gặp gỡ tình cờ, nếu tính tôi mà không ẩu đoảng thì có lẽ tôi đã không gặp cậuấy. Năm nhất ở trường đại học, cho dù là đã 2 tháng trôi qua nhưng tôi vẫn khôngthể nhớ hết các phòng học, phòng thí nghiệm và địa điểm của các campus ởtrường. Vì thế mà gần như lúc nào tôi cũng phải chạy toán loạn để tìm lớp học.Vào một buổi chiều muộn, sau khi chạy nháo nhào từ khu này sang khu kia, tôixông thẳng vào một phòng học mà tôi tin chắc đấy là nơi tôi phải họp nhóm vớitutorial. Căn phòng rộng, vắng hoe, không một tiếng động, đèn cũng không bật, chỉmột màu xám nhạt và 1 dải ánh sáng cắt chéo qua căn phòng. Một dáng người gầy,cao, với mái tóc hơi dài, chỉ hơi dài 1 chút thôi, hơi loăn quăn, cũng chỉ 1 chút thôi,rất tự nhiên.Người đó ngồi quay lưng lại với hướng cửa chính, nhìn thẳng ra hướng cửa sổ,chẳng hề giật mình hay quay lại khi nghe thấy tiếng cửa mở. Nói thế nào nhỉ ? Mộtkẻ kỳ cục…Nghĩ thế nhưng chẳng hiểu sao lúc nhìn cậu ta như thế, tự dưng lại cảm thấy…yênbình kỳ lạ. Cái thói tò mò khiến tôi quên béng mất là mình đang phải đi tìm lớphọc.- Này, có sao không ? Cậu không phải ở nhóm của tôi nhỉ ? ( biết thừa rồi vì cónhìn thấy mặt bao giờ đâu, chỉ giả vờ thế thôi ).Cậu ta quay lại, nhìn tôi rồi lại quay đi- Nhóm gì ? Không, chẳng sao cả, ở lớp học 1 mình như thế này không phải rất thúvị sao?- Ừmn…- Đi tìm nhóm tutorial của JF à? Không phải là cái lớp cách đây 1 dãy nhà sao ?- Hử ? Sao biết, chắc thế rồi.- Đang ngồi ngắm cây ở đấy thì bị đứt đoạn vì mấy người ấy nên mới phải chuyểnvào đây – cậu ta trả lời với vẻ hơi khó chịu.- Hahaha – xin lỗi vì thiếu tế nhị cơ mà buồn cười quá cơ ý. Đằng ấy là người nướcnào ? Tớ người Việt, tên Trang.- Yuu…người Nh----- Nhật !!! AAA, đọc manga thấy con trai tên Yuu nhiều lắm, nghe hiền khô à- Thế à ? Cậu ấy mỉm cười, nụ cười đầu tiên mà tôi thấy kể từ lúc nói chuyện vớicậu ấy. Nụ cười nhẹ như làn gió thoảng…- Không đi đi à, cái nhóm kia đến phảitầm nửa tiếng rồi.- Ôi chết, quên béng. Đi nhé, hẹn gặp lạiLần đầu tiên gặp và nói chuyện như thế đấy. Ngắn thế thôi.Cách đấy gần 1 tháng sau, khi lễ Noel đến gần, trường học nghỉ. Tôi chả biết làmgì hơn là lang thang trong khu trung tâm một mình, căn bản là bạn bè về nhà nghỉlễ hét, chẳng có ai để tụ tập cùng. Trong lúc đang lượn lờ gần cây thông to bự cồvới đám tuyết giả trước một cửa hang quần áo đông đúc, tôi gặp lại cậu ấy một lầnnữa.Vẫn gầy gầy cao cao, tóc hơi rối, tay trong túi quần…Chả hiểu sao lúc nào nhìncậu ấy, cũng có cảm giác ung dung và yên bình thế…- Yuuuuu- Vẫn nhớ cơ à ?- Vẫn ^^Thế là cuộc gặp gỡ lần 2 bắt đầu. Lần này cậu ấy có vẻ bớt …đơ hơn lần trước. Cả2 đứa cùng lang thang một mình, nên quyết định lang thang cùng nhau. Yuu làngười Nhật lai Pháp, sống ở Nhật từ bé, đến năm 10 tuổi thì sang Pháp với bố, rồiđến năm 16 thì sang Anh sống một mình.Cậu ấy chỉ bảo, sống một mình mãi quen rồi, như thế nhẹ thân, hơi buồn nhưngcũng chẳng sao. Chắc vì thế mà cậu ấy lúc nào cũng có một vẻ kỳ lạ sao đó…Đến tầm chiều muộn, cậu ấy vươn vai- Đi uống Sake nóng đi.- Hử ? Chưa uống bao giờ, nhưng cũng không uống được rượu- Thử thôi mà, nhé !Thế là quyết định đi. Sake nóng, hơi nồng nồng, cay cay. Cảm giác như rượu trắngở nhà của bố, chả khác gì cả. Nói thế nên cậu ấy cười phì, mỗi nơi đều có nhữngđiểm giống và khác nhau chứ.Yuu khác cậu bạn trai của tôi, khác, rất khác. Cậu ấy lúc nào cũng nhẹ nhàng, hiền,ung dung… Và…khí tỏa ra xung quanh cậu ấy…lúc nào cũng bình yên… Cậu bạntrai tôi thì khác, nói nhiều, trẻ con, lúc nào cũng như tràn đầy năng lượng, làmngười khác muốn chạy nhảy theo. Còn Yuu…cậu ấy làm người ta phải dừng lại vìcậu ấy. Nói sao nhỉ ? Đẹp có lẽ là từ sinh ra để dành riêng cho cậu ấy.Lần sau đó chúng tôi thân nhau hơn. Có lẽ là tôi dành thời gian để nói chuyện và đilang thang với cậu ấy nhiều hơn là tôi dành cho bất cứ ai. Tôi và cậu ấy, là bạn, thếthôi.Yuu thích âm nhạc, đó là niềm đam mê của cậu ấy. Thích chương 5 của bản sonataánh trăng, thích nghe hết từ chương 1 đến chương 3 của Au clair de lune… mỗi lầnnói đến là mắt cậu ấy lim dim, ư ử ư ử theo từng bản nhạc, thâm chí còn đu đưachân tay theo. Có 1 lần cậu ấy dắt tôi đến khu học nhạc của trường ( đừng ngạcnhiên nhé, trường đại học bên này có đầy đủ các khoa, đầy đủ các ngành, từ báochí, đến kinh tế, khoa học, thể thao hay nhạc họa ). Từ ngoài vườn cây đã nghethấy tiếng trống, tiếng violin, tiếng dương cầm, tiếng kèn… Yuu chỉ cười khi nhìntôi tròn mắt thán phục cậu ấy vì biết nhiều nơi để đi quá, trong khi tôi thì lúc nàocũng đi lạc. Yuu biết chơi đàn, thừa hưởng từ bố, có lẽ thế. Từ nhỏ tôi cũng thíchnhạc họa, nhưng chẳng có điều kiện để học. Bây giờ thì nghe nhạc vớ vẩn thôi.Những lúc Yuu nổi hứng chơi đàn, tôi thích ngồi yên lắng nhìn cậu ấy…Chỉ vớicây đàn, Yuu thoát ra khỏi dáng vẻ chậm chậm dửng dưng, mà trở nên nhanh,thanh thoát đến kỳ lạ. Yuu th ...