Danh mục

Anh Có Thương Em Thật Không

Số trang: 29      Loại file: pdf      Dung lượng: 170.79 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hôm ấy tôi nhận được một món quà từ một kẻ mà có lẽ cả đời tôi chẳng bao giờ quan tâm đến hắn. Đó là tên sống chung xóm với tôi, cũng học cùng trường nhưng cái mà khiến tôi ghét hắn là vì hắn học hành không đến nơi đến chốn, trong xóm thì cũng chẳng ai ưa hắn nữa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh Có Thương Em Thật KhôngAnh Có Thương Em Thật KhôngTình yêu không nhiên đến, nhận được rồi chẳng thể làm ngơ. Dù cho hôm nay emkhông nói ra nhưng có thể hai ta đã cùng thấu hiểu!!Truyện ngắn: Anh Có Thương Em KhôngSáng tác : Cao Thanh Tâm ( yukytamtut)Hôm ấy tôi nhận được một món quà từ một kẻ mà có lẽ cả đời tôi chẳng bao giờquan tâm đến hắn. Đó là tên sống chung xóm với tôi, cũng học cùng trường nhưngcái mà khiến tôi ghét hắn là vì hắn học hành không đến nơi đến chốn, trong xómthì cũng chẳng ai ưa hắn nữa. Với một đứa con gái ương ngạnh như tôi thì cái gì tôiđã không thích thì chuyển sang ghét luôn, và với hắn cũng thế, một tên chỉ biếtđánh nhau y như bọn giang hồ.Tôi chẳng mảy may quan tâm đến hộp quà hắn tặng, cầm lấy nó như thể tôi chỉ tôntrọng những lời bố mẹ tôi dạy là không được cư xử mất lịch sự với người khác màthôi. Thế rồi tôi đi vào lớp, hắn còn đứng ngoài, ngồi vào chỗ của mình, tôi bỏ hộpquà lên bàn rồi hất sang nhỏ bạn bên cạnh:  Cho bà này!  Gì thế? Người ta đang nhìn kìa, tặng bà mà!!  Tui không thích, bà không lấy thì giục vô thùng rác giúp tui.  Sao bà chảnh vậy?Tôi quay sang nhìn nó rồi nhấn mạnh:  Tui không thích cái kiểu người như thế. Sao phải phí thời gian quan tâm đến những thứ mình ghét, tui đâu có rảnh.Khi ấy tôi không biết những lời mình nói ra nó vô cảm đến thế nào đâu, tôi vốnbướng bỉnh thế mà. Sau đó tôi tiếp tục dán mắt vào đọc cuốn tiểu thuyết mới mua,cũng không cần biết hắn đã về hay chưa.Ngày nào tôi cũng đi học qua nhà hắn và thấy hắn ngồi trước cổng nhìn tôi, hắnhọc buổi chiều còn tôi học buổi sáng. Thế nhưng tôi thì bận đi học thêm còn hắnchắc là rảnh lắm vì học hành có ra gì đâu, rảnh đến nỗi lên trường tặng quà cho tôi,thật lãng xẹt.Tôi thường đi học thêm vào buổi tối tới tận 9 giờ, tôi lại ham mê cái quán truyện ởcạnh nhà cô giáo nên cứ học xong là tôi qua đó liền dù chỉ ngồi đó chưa đến mộtgiờ là phải về không thì ba tôi đóng cổng và cho tôi ở ngoài luôn. Ba tôi nghiêmkhắc thế đấy, nhiều khi tôi bướng bỉnh quá mọi người kêu tại tôi giống ba. Và dĩnhiên ba tôi không bao giờ cho tôi giao du với mấy đứa kiểu như hắn. Mà cũngchẳng cần ba phải nhắc, tự tôi biết tôi ghét hắn đến thế nào.Tôi cứ tha thẩn bên giá truyện và nghĩ: “ Cùng lắm là về đường tắt, chạy 10 phútchứ mấy”. Mặc dù tôi biết đường tắt rất là vắng nhưng không hiểu sao tôi cứ coithường mọi thứ, tôi chẳng hề lo nghĩ gì, chỉ chăm chăm vào mấy cuốn sách đó.10 giờ tối rồi, tôi vội vàng đi về, tôi đi đường tắt thay vì đường chính phải mất 25đến 30 phút. Tôi lẩm nhẩm:  “ Chỉ hơi vắng thôi chứ có cái gì đâu, đứa nào nhát chết mới phải sợ”Nếu có ma thì chắc nó cũng phải né đứa con gái ngang ngạnh như tôi, không biếtcó phải giống ba thật không, tôi vừa nghĩ vừa đắc chí.Một chiếc xe máy chạy qua nẹt bô thật ồn ào:  Đi một mình buồn thế cô em!!!Hóa ra là mấy thằng ăn không ngồi rồi, tôi chẳng thèm quan tâm, biết rằng xe chởba thằng. tôi vẫn cứ đạp xe bình thường. Nó đi sát vào tôi:  Chảnh thế em? Đi chơi với tụi anh, anh kéo đi!!Tôi cười nhếch mép và nghĩ: “ tui là ai mà thèm đi chung với mấy người, tui khôngcó rảnh”Thấy tôi vẫn không trả lời, nó dí sát vào tôi, kéo tay lái xe tôi làm tôi loạng choạngrồi té “ Rầm”. Tôi văng xuống đất và dĩ nhiên là đau, tôi đứng dậy, phủi quần áo,rất tức nên tôi nhìn chằm chằm vào bọn nó hậm hực. Ba tên đó dừng xe lại, tôikhông sợ, bắt nạt tôi à, không sợ đâu.  Ồ!! Bọn anh lỡ tay, cô em té đau không? Anh xem nào!!!Nhìn bọn nó thật đáng ghét, tới gần tôi mà tôi vẫn giương mắt lên:  Con nhỏ này lì ha chúng mày.Thế rồi nó kéo tóc tôi:  Sao đây bọn mày ơi! Cũng được đấy.Tôi tức giận hất tay nó ra và nó cứ hất hất tóc tôi lên ba bốn lần, tôi bực mình lắm.Bỗng có một chiếc xe chạy tới:  Cút đi bọn kia.Không khó để nhận ra tên khó ưa ở chung xóm, tôi cũng vênh mặt lên nhìn hắn,thậm chí tôi còn nghĩ hắn là đồng bọn của mấy tên này, cũng phải thôi, hắn khác gìmấy tên giang hồ.  Mày muốn chết à?Một trong 3 tên kia nói:  Thích thì vô đây!Ngay sau câu thách thức của hắn là một cuộc ẩu đả. Tôi chưa bao giờ chứng kiếnmột cuộc đánh nhau nào gần như thế y như coi phim 3D. Tôi né ra và mặc kệ bọnchúng đánh nhau, trong lòng tôi chỉ thấy tức vì bị trêu trọc thôi. Tôi đứng nhìn mấytên đó đánh lộn, 1 đánh với 3 liệu có hi vọng cho hắn không? Trên đường lúc nàyvắng thật, không có ai.Tôi không mấy bất ngờ khi thấy ba tên kia bỏ đi, chắc là hắn thắng rồi, đúng làgiang hồ có khác. Tôi vẫn giữ nguyên cái suy nghĩ phiến diện của mình. Tôi khôngthèm quan tâm, dựng xe và giỏ lên tôi định đi về:  Sao em đi đường tắt làm gì, có thấy nguy hiểm chưa?Tôi vẫn vênh mắt lên:  Kệ tôi, rảnh!  Hơn 10 giờ rồi còn lang thang ngoài này, mọi khi có thế đâu, lỡ…Tôi định nhảy luôn lên xe đạp về thì xe tuột sên do bị ngã. Tô ...

Tài liệu được xem nhiều: