Thông tin tài liệu:
Khi không lại phải treo cái tay lên cả tháng trời thế nầy, thật là một cực hình. Giơ cái tay bó bột qua cổ, bà Thảo Trúc than phiền với Đoan Hảo. Nàng chỉ biết an ủi: - Chừng nào lành lặn, tháo băng ra, bác sẽ thấy thoải mái ngay. Bà Thảo Trúc vẫn một giọng phàn nàn: - Chờ, nhưng không biết đến bao giờ mới lành lặn đây. Đoan Hảo ái ngại nhìn bà Thảo Trúc, không biết nói gì thì bà tiếp tục ta thán: - Tôi đi đứng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh đào nở rộ P13Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Chương 13 K hi không lại phải treo cái tay lên cả tháng trời thế nầy, thật là một cựchình. Giơ cái tay bó bột qua cổ, bà Thảo Trúc than phiền với Đoan Hảo. Nàng chỉbiết an ủi: - Chừng nào lành lặn, tháo băng ra, bác sẽ thấy thoải mái ngay. Bà Thảo Trúc vẫn một giọng phàn nàn: - Chờ, nhưng không biết đến bao giờ mới lành lặn đây. Đoan Hảo ái ngại nhìn bà Thảo Trúc, không biết nói gì thì bà tiếp tục ta thán: - Tôi đi đứng cẩn thận chứ có phải lên xuống ào ào như bọn trẻ đâu mà vẫnbị. - Rủi ro xảy ra, không biết sao mà tránh, bác ạ. - Rủi ro cứ đến với tôi không hà. Sao bất công vậy? Tôi có ở ác đâu chứ. Thấy bà Thảo Trúc có vẻ cáu gắt, Đoan Hảo hết hồn. Bà Thảo Trúc làm nhưnàng gây tai họa cho bà vậy. Đoan Hảo cố nhẹ nhàng xoa dịu bà: - Rủi ro thì không chừa một ai đâu bác. Có lẽ cần phải nói để giải tỏa bực dọc hay sao mà bà Thảo Trúc không chịulặng im. - Không hiểu sao bệnh đau cứ hành hạ tôi mãi thế nầy. Đoan Hảo cố trấn an bà: - Rồi bác sẽ khỏi như lần trước vậy. Bác đừng lo nghĩ nhiều. Vết thương sẽlành lúc nào bác cũng chẳng hay nửa đó. Nhưng bà Thảo Trúc đâu chịu nghe những lời của Đoan Hảo: -Cô nói nghe sao mà dễ dàng quá. Có bệnh đau nào khỏi nhanh chóng đâu.Cái đau cứ hành hạ tôi mãi. - Để cháu xem toa bác sĩ có cho bác uống thuốc giảm đau không.www.vuilen.com 97Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Mặt nhăn nhó, bà Thảo Trúc lại chép miệng than: - Uống thuốc, uống thuốc. Tôi ngán đến tận cổ rồi. Dù bác ngán cũng phải uống. Thuốc chữa vết thương cho mau lành, thuốcđẫy lùi bệnh tật. Đoan Hảo định trả lời, nhưng sợ bà Thảo Trúc bắt bẻ. Ngườiđàn bà khó tính nầy thì chuyện gì mà không vặn vẹo được. - Tôi chỉ mong cái tay lành ngay tức khắc mà khỏi phải thuốc thang gì cả. Côcó cách nào không? Đột nhiên, bà Thảo Trúc thốt lên, bướng bỉnh như đứa trẻ nít và câu hỏi nhưlà đánh đố Đoan Hảo. Có là tiên, Đoan Hảo cũng không biến hóa mong muốncủa bà thành sự thật được. Nàng khẽ đáp: - Bác đừng lo nghĩ gì cả. Rồi thời gian sẽ chóng qua. - Tôi thấy thời gian dài dằng dặc. Một ngày trôi qua lâu quá. Đoan Hảo nhiệt tình bảo: - Cháu sẽ giúp bác giải trí để bác khuây khỏa, không còn thấy thời gian dàinửa. Bà Thảo Trúc đáp không mấy tin tưởng. - Mong rằng được như vậy. Riêng Đoan Hảo thì đầu óc đang miên man nghĩ xem làm cách nào để giúpbà Thảo Trúc quên được thời gian. Có lẽ hết những điều để than vãn, bà Thảo Trúc bỗng nhìn Đoan Hảo rồibuông lời nhận định. - Chắc số tôi được cô chăm sóc, còn cô thì mắc nợ tôi hay sao ấy. Thật là một câu tuyên bố đáng sợ. Đoan Hảo mà mắc nợ bà ta ư? Chắc trảmột kiếp cũng không xong, Thôi, sợ lắm. Thấy Đoan Hảo nín thinh, bà Thảo Trúc nói tiếp: - Cô thấy tôi nói phải không? Cô mắc nợ tôi, còn tôi thì mắc nợ lũ con tôi.Lo cho chúng nó cả đời cũng chưa xong. - Cháu thấy các anh chị đều đã lớn cả rồi. Bác đâu cần phải lo nữa.www.vuilen.com 98Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ - Lo vợ con cho chúng nó. Bà Thảo Trúc đáp gọn. Đoan Hảo hồi hợp, giọng bà thản nhiên: - Tôi đã chuẩn bị cho Hoàng Lĩnh và Hạ Vù rồi. Lần nầy khỏi bệnh, tôi sẽtính ngay. Hai anh em nó cứ lông bông mãi làm tôi phát rầu. Đoan Hảo nghĩ ngay đến Hoàng Lĩnh cùng mối tình bế tắc với Quế Phượng.Còn nàng với Hạ Vũ... Như một thính giả, nàng ngồi im nghe bà Thảo Trúc nói tiếp: - Thằng Lĩnh sẽ cưới Giáng My, con gái ông bà bạn tôi, là chủ một tiệmvàng. Còn Hạ Vũ thì cưới Thúc Linh, còn anh Thúc Bằng. Cô biết chứ? Đoan Hảo bật thốt lên: - Sao bác không để các anh ấy tự chọn? Bà Thảo Trúc tròn mắt: - Đâu có được. Chúng nó chỉ chọn nhầm thôi. Con gái ngày nay xảo quyệtlắm. Mình phải biết gốc ngọn mới được. Rồi để tỏ ra là một người đầy uy quyền trong nhà, bà Thảo Trúc bổ sung: - Nhà nầy, mọi việc do tôi quyết định. Chuyện hôn nhân của hai thằng contrai cũng vậy. Đoan Hảo cố giấu tiếng thở dài. Nghĩa là bà Thảo Trúc không nghĩ gì về tìnhyêu của các con. Sao bà độc tài đến thế? Có lẽ Hạ Vũ biết ý định của mẹ. Chàngcó thái độ ra sao? Mong rằng chàng sẽ đủ sức phản kháng. Còn Thúc Linh nữa.Nghĩ đến cô con gái của bác sĩ Thúc Bằng, Đoan Hảo cảm thấy nhẹ nhõm, đầyhy vọng. Dù sao Thúc Linh cũng có người yêu rồi. Không hiểu sao Đoan Hảo bật hỏi: - Anh Hoàng Lĩnh và Hạ Vũ đồng ý để bác chọn vợ hả? - Đồng ý chứ. Tôi chọn thì chúng nó không thể chê được. Giáng My và ThúcLinh đều là hai cô gái tốt. Cô ở nhà anh Thúc Bằng đã biết Thúc Linh rồi đó ...