Một buổi trưa rảnh rỗi, Đoan Hảo tranh thủ xin phép bà Thảo Trúc về thăm ông bà bác sĩ Thúc Bằng. Bà Thảo Trúc gọi cho Hạ Vũ đến bảo: - Con hãy đưa Đoan Hảo qua nhà anh Thúc Bằng, luôn tiện con thăm anh chị ấy và Thúc Linh luôn. Nhớ về sớm nghe. Hạ Vũ nhìn mẹ, vui như mở cờ trong bụng. Thật là dịp may ít có. Chàng sẽ đưa Đoan Hảo đi chơi. Cố nén nỗi mừng, Hạ Vũ đáp lời bà Thảo Trúc: - Vâng, mẹ yên tâm....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh đào nở rộ P14Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Chương 14 M ột buổi trưa rảnh rỗi, Đoan Hảo tranh thủ xin phép bà Thảo Trúc vềthăm ông bà bác sĩ Thúc Bằng. Bà Thảo Trúc gọi cho Hạ Vũ đến bảo: - Con hãy đưa Đoan Hảo qua nhà anh Thúc Bằng, luôn tiện con thăm anh chịấy và Thúc Linh luôn. Nhớ về sớm nghe. Hạ Vũ nhìn mẹ, vui như mở cờ trong bụng. Thật là dịp may ít có. Chàng sẽđưa Đoan Hảo đi chơi. Cố nén nỗi mừng, Hạ Vũ đáp lời bà Thảo Trúc: - Vâng, mẹ yên tâm. Con sẽ đưa Đoan Hảo đi tới nơi về tới chốn cho mẹ. Bà Thảo Trúc mắng yêu con: - Cái thằng ! nhớ nói với Thúc Linh có rảnh sang chơi. - Dạ. Bà Thảo Trúc mỉm cười hài lòng. Bà hài lòng vì thấy con trai đang thực hiệnđiều ba yêu cầu. Bà thích như vậy đó. Sắp đặt mọi việc và ai trong nhà cũngphải nghe và làm theo. Kể cả ông Kỳ Lâm cũng phải chiều ý bà. Hạ Vũ nhắc Đoan Hảo chuẩn bị thay đồ. Khi hai người rời khỏi nhà, bà ThảoTrúc đi ngủ. Hạ Vũ nói nhỏ với Đoan Hảo: - Tha hồ đi tới chiều. Đoan Hảo le lưỡi: - Chút xíu thôi. Hạ Vũ vừa tăng ga xe, vừa đáp. -Chút xíu thì có đi tới đâu. Chiếc xe lướt êm trên con đường lung linh cây xanh, lung ling bóng nắng.Hạ Vũ cho xe chạy chậm và nói: - Cho em ra ngoài thiên nhiên hít thở nhiều không khí. Đoan Hảo buột miệng:www.vuilen.com 105Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ - Không khí đầy bụi bặm, khói xe. Hạ Vũ cãi: - Con đường nầy rất vắng vẻ và thoáng mát. Em không thấy sao? Xe cộ rấtít. Đoan Hảo gật đầu, nhưng vì nàng ngồi phía sau xe, nen Hạ Vũ không thấy. - Em đùa thôi. Đúng là con đường nầy sạch và xanh hén anh. - Có dịp, em cứ tha hồ ngắm trời đất. - Anh làm như em ít thấy trời đất lắm vậy. - Thấy quanh quẩn trong nhà anh. - Ở nhà anh mãi, em sẽ bị ngộp thở đó. - Nhà anh là một biệt thự sang trọng xinh đẹp thế kia, làm sao em bị ngộpthở cho được? - Em bi ngộp thở vì bị giam hãm tù túng bên một bà lão khó tính. Đoan Hảo le lưỡi: - Eo ôi ! bác gái mà nghe anh nói thì... Hạ Vũ cắt lời nàng: - Em không nói lại, làm sao mẹ biết? - Nghĩa là anh nói rồi lại sợ? - Không đâu. Nếu có mẹ Ở đây, anh cũng sẵn sàng nói lại đó. Ở bên cạnhmẹ, chẳng dễ chịu chút nào. - Người bệnh mà, anh phải thông cảm chứ. - Không bệnh thì mẹ anh cũng vậy. Bản tính của bà mà. Thấy Hạ Vũ không chạy xe trên con đường quen thuộc đến nhà bác sĩ ThảoTrúc, Đoan Hảo hỏi: - Anh chạy đi đâu thế? Ghé nhà bác sĩ Thúc Bằng đi. - Đi chơi lòng vòng, chút về ghé luôn. Không muộn đâu.www.vuilen.com 106Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Đoan Hảo chợt băn khoăn: - Không biết bác ở nhà có cần gì em chăng? Hạ Vũ cười khì khì: - Cần gì phải chờ em về. Ngồi phía sau, Đoan Hảo đập nhẹ vào vai Hạ Vũ: - Anh đúng là ngang bướng. - Còn em thì quá gò bó. Đi chơi mà cứ lo lắng, chẳng thú vị gì. Đột nhiên, Hạ Vũ dừng xe lại, quay lại nói với Đoan Hảo: - Nào ! em hãy quên hết mọi chuyện đi nghe. Bây giờ, chỉ nên nhớ mồi mộtchuyện là đang đi chơi với anh. Đoan Hảo giục: - Được rồi. Đi đâu cũng phải nhanh lên rồi về, anh ạ. Hạ Vũ tăng ga xe: - Quên cả giờ về luôn. Đoan Hảo đấm vào lưng chàng: - Nếu đi không về thì anh cho em xuống đây đi. Hạ Vũ cười: -Em quên là anh đã hứa với mẹ đưa em đi đến nơi, về đến chốn sao? Anhkhông bỏ em xuống dọc đường đâu. Đoan Hảo cựa quậy trên yên sau xe, không nói gì. Hạ Vũ kêu lên: - Em ngồi yên, nếu té, làm sao anh đền đây? -Ai cần đền. - Không đền thì lấy đâu ra hộ lý để săn sóc mẹ anh? - Anh chỉ cần em săn sóc cho mẹ anh thôi à? - Còn cần nhiều chuện khác nửa. - Thôi, để cho người khác làm đi.www.vuilen.com 107Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ - Chỉ có em mới làm được thôi. Hạ Vũ dừng xe trước một quán giải khát cạnh bờ sông, khi không nghe tiếngtrả lời của Đoan Hảo. Ngồi nhìn dòng nước chảy, Đoan Hảo chợt nhớ con sông lặng lẽ trôi trướcnhà. Bao năm rồi, nàng không trở về quê, vĩnh viễn rời bỏ quê nhà. Nơi gợi đếnnỗi đau buốt trong lòng. Thật ra, quê nhà đâu có tội tình, chỉ có một người mớiđáng nguyền rủa. Hỡi con người tàn nhẫn vô lương kia. Thấy Đoan Hảo ngồi trầm ngâm, Hạ Vũ cười, hỏi: - Em lại nhớ đến bổn phận rồi à? - Em chẳng nhớ gì hết. - Cả bà mẹ khó tính của anh cũng không à? - Mẹ anh thì anh phải nhớ chớ. - Có em nhớ dùm rồi. Đoan Hảo nhìn Vũ, không định trả lời thì ...