Đoan Hảo ấm ức trong lòng, mong gặp Hạ Vũ để thổ lộ cho chàng nghe và để hỏi cho ra lẽ, nhưng hai đêm chờ đợi mà chẳng thấy Hạ Vũ đâu. Buổi tối, nàng thơ thẩn ngoài vườn hoa, lại gặp Hoàng Lĩnh và Quế Phượng tình tự . Đêm vắng lặng, gió đưa ngào ngạt hương thơm. Hai người say sưa trò chuyện bên nhau . Đất trời lắng đọng, quanh họ là một thế giới yên ả . Chuyện của họ rồi sẽ ra sao, chỉ có trời mớt biết được. Cả Hạ Vũ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh đào nở rộ P16Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Chương 16 Đ oan Hảo ấm ức trong lòng, mong gặp Hạ Vũ để thổ lộ cho chàng nghevà để hỏi cho ra lẽ, nhưng hai đêm chờ đợi mà chẳng thấy Hạ Vũ đâu. Buổi tối, nàng thơ thẩn ngoài vườn hoa, lại gặp Hoàng Lĩnh và Quế Phượngtình tự . Đêm vắng lặng, gió đưa ngào ngạt hương thơm. Hai người say sưa tròchuyện bên nhau . Đất trời lắng đọng, quanh họ là một thế giới yên ả . Chuyệncủa họ rồi sẽ ra sao, chỉ có trời mớt biết được. Cả Hạ Vũ và Đoan Hảo nữa, sẽ ra sao đây ? Trở về phòng, Đoan Hảo trăn trở mãi mà không ngủ được . Nàng rón rénsang phòng Hạ Vũ. Chàng không có nhà . Sợ Trúc Mai nhìn thấy, nàng vội vãtrở về phòng mình. Trong lòng, bao nỗi buồn vương mang, làm Đoan Hảo quá mệt mỏi . Nàngcô đơn, không người thân, không bạn bè để tâm sự, để được chia sẻ, an ủi. Nơi nầy, Đoan Hảo chỉ có duy nhất Hạ Vũ là chỗ dựa, là niềm tin . Thế màchàng đi đâu biền biệt ? Hay là Hạ Vũ cố tình nói dối để Đoan Hảo yên tâm vàdạt dào hy vọng ? Giờ thì chàng lánh mặt . Nếu anh làm thế, em sẽ giận và anhmãi đó Hạ Vũ. Sự chờ đợi làm Đoan Hảo héo hắt . Thời gian nặng nề trôi . Vẫn công việcnhàm chán, tẻ nhạt, vẫn đối diện với khuôn mặt lạnh lẽo của bà Thảo Trúc. Rồi cũng có tiếng gõ cửa phòng Đoan Hảo, và Hạ Vũ xuất hiện với nụ cườitươi rói . Thấy chàng Đoan Hảo hỏi ngay: - Anh đi đâu mấy bữa nay vắng bóng ? Ngồi xuống bên nàng, Hạ Vũ đáp từ tốn: - Anh đi thực tế để viết phóng sự thành phố về đêm. -Có xông vào các hang ổ không ? Nghe Đoan Hảo hỏi, Hạ Vũ bất cười: - Xông tất, Hang ổ hay hang cùng, ngỏ hẽm nào anh cũng đến cả. Đoan Hảo tò mò: - Anh thấy gì ?www.vuilen.com 120Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Hạ Vũ tinh nghịch: -Thấy những cô gái . Cô nào cũng đẹp -Hứ! Đoan Hảo hứ một tiếng rõ dài rồi nói tiếp, vẻ trách móc: -Vì thế mà anh quên về nhà ? -Quên đâu . Anh vẫn về đấy chứ. -Về, sao em không thấy mặt anh ? -Em đang thấy mặt anh nè. -Thế mấy đêm trước ? - Anh vẫn về nhà - Em tưởng... - Tưởng anh ngủ ở hang cùng ngỏ hẻm nào hả ? -Biết đâu đó . Anh đii thực tế thì cũng phải ngủ thực tế. Hạ Vũ tròn mắt , kêu lên: - Trời ạ! Em xuyên tạc công việc của anh quá. - Không phải sao? Không thực tế, làm sao biết mà viết thật ? Anh nầy ghêlắm. - Em nghe ai nói vậy? - Nhiều người nói. - Nhưng anh đâu có ghê. - Không ghê mà anh đi mất biệt . Em muốn gặp lại chẳng thấy anh. - Chẳng thấy là phải, vì khi anh về thì em đã ngủ rồi. Đoan Hảo bật hỏi: - Ai nói em đã ngủ ? - Anh về khuya lắm, ghé đây thấy phòng em vắng lặng, đèn tắt cả . Nghĩ làem ngủ, nên anh không gọi.www.vuilen.com 121Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ - Trái lại, em không ngủ được. Vuốt tóc nàng, Hạ Vũ thì thầm: - Sao thế ? Nhớ anh phải không ? Mắt Đoan Hảo long lanh: - Tức anh thì có. - Anh có làm gì cho em tức đâu ? - Không hả ? Anh đi hỏi bác gái đi. Hạ Vũ tỏ ra nghiêm túc: - Có chuyện gì ? Đoan Hảo ấm ức: - Anh chỉ gieo cho em niềm tin hão huyền . Anh có làm được gì đâu. Không hiểu vì sao Đoan Hảo giận dỗi thế nầy, Hạ Vũ bảo: - Anh vẫn làm, vẫn lo. Đoan Hảo cáu kỉnh: - Nhưng mọi quyết định đều do mẹ anh phải không? Rồi Đoan Hảo bắt đầu kể cho Hạ Vũ nghe về những gì bà Thảo Trúc nói .Chàng lộ vẻ ngạc nhiên: - Sao lại như thế ? Mẹ anh đã bằng lòng rồi kia mà . Hay là em nói gì cho mẹgiận ? - Em có nói gì đâu. Bỗng chàng như khám phá ra điều gì: - À ! Anh hiểu rồi . Mẹ thử xem phán ứng của em thế nào đó mà . Mẹ luôncần tới em. - Mẹ cứ làm em lo sơ. Giọng Hạ Vũ đầy tự tin: - Đừng sợ . Mẹ chấp nhận em màwww.vuilen.com 122Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Thế là Đoan Hảo lại thấy yên tâm . Lúc nào nàng cũng tin vào Hạ Vũ . Tìnhyêu đã làm nàng thấy Hạ Vũ luôn rực rỡ. - Mấy ngày không gặp, nhớ em ghê. - Em vẫn ở đây chứ có đi đâu mà nhớ. Hạ Vũ ôm ngang người nàng: - Anh chỉ muốn ở mãi bên em thế nầy. Đoan Hảo ngả người vào vai chàng, thì thầm: - Em cũng như thế . Được sống bên anh là em sung sướng nhất đời Vòng tay Hạ Vũ siết chặt Đoan Hảo, mê đắm yêu đương. Hơi thở chàngnồng ấm, quyến rũ . Dường như có pha mùi rượu - Anh uống rượu à ? - Mấy lon bia thôi . Hồi chiều, anh di ăn với thằng bạn , mới lãnh nhuận bútnên nó khao anh. Đáp xong, Hạ Vũ áp đôi môi nóng bỏng vào đôi môi mềm mại, ngọt ngàocủa Đoan Hảo. Nụ hôn vừa êm ái vừa cuồ ...