Danh mục

Anh đào nở rộ P26

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 196.05 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hạ Vũ đã tỉnh, cơn nguy hiểm đã qua, Đoan Hảo mừng quá mà đôi mắt rưng rưng. Người đầu tiên Hạ Vũ nhìn thấy là Đoan Hảo, giọng chàng yếu ớt: - Đoan Hảo đấy ư? Em về rồi hả? Đoan Hảo gật nhẹ đầu: - Vâng, em về đây. Hạ Vũ muốn ngồi bật dậy, nhưng không sao cử động được, muốn đưa tay cũng thấy nặng nề. Đoan Hảo khẽ nắm bàn tay Hạ Vũ: - Đừng dậy! Anh còn yếu lắm. Để em gọi bác sĩ. Hạ Vũ ngăn lại:...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh đào nở rộ P26Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Chương 26 H ạ Vũ đã tỉnh, cơn nguy hiểm đã qua, Đoan Hảo mừng quá mà đôi mắtrưng rưng. Người đầu tiên Hạ Vũ nhìn thấy là Đoan Hảo, giọng chàng yếu ớt: - Đoan Hảo đấy ư? Em về rồi hả? Đoan Hảo gật nhẹ đầu: - Vâng, em về đây. Hạ Vũ muốn ngồi bật dậy, nhưng không sao cử động được, muốn đưa taycũng thấy nặng nề. Đoan Hảo khẽ nắm bàn tay Hạ Vũ: - Đừng dậy! Anh còn yếu lắm. Để em gọi bác sĩ. Hạ Vũ ngăn lại: - Em đừng đi! - Không được. Bác sĩ dặn phải báo tin ngay khi anh có biến chuyển mới. Nói xong, Đoan Hảo chạy nhanh đi. Lát sau, bác sĩ và y tá cùng đến, theodõi tình hình chuyển biến của Hạ Vũ. - Tình hình ổn rồi. Đoan Hảo sung sướn g muốn hét lên khi nghe bác sĩ nói thế. Nhưng ĐoanHảo là cô gái kín đáo, niềm vui chỉ bày tỏ trong lòng. Giá như có bác sĩ ThúcBằng, Thúc Linh và cả gia đình Hạ Vũ ở đây lúc nầy, mọi người sẽ mừng rỡđến thế nào. Trí óc ổn định, nhưng hai chân Hạ Vũ không cử động được. Bác sĩ bảo phảikiên nhẫn luyện tập thì sẽ phục hồi. Đoan Hảo sẽ luôn ở bên cạnh săn sóc độngviên, giúp đỡ Hạ Vũ luyện tập. Dù bà Thảo Trúc có lạnh lùng chì chiết hay tỏthái độ thế nào, Đoan Hảo cũng không rời Hạ Vũ nữa bước. Hạ Vũ đòi uống nước. Đoan Hảo ân cần đút từng muỗng nhỏ. - Anh nhớ đã đến chỗ em. Em thì đã về đây. Còn anh thì lại nằm như thếnầy. Rồi Hạ Vũ than vãn: - Trời ơi! Chẳng lẽ anh phải nằm mãi sao?www.vuilen.com 212Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Đoan Hảo ôn tồn trấn an: - Anh sẽ bình phục ngay thôi mà. Bác sĩ đã nói đó. Hạ Vũ nhăn mặt: - Ngay thôi là chừng nào? Quen chạy nhảy như anh mà phải nằm một chỗ,anh muốn phát khùng, Đoan Hảo nói với Hạ Vũ mà như nói với chính mình: - Đừng nôn nóng chứ anh! Cố gắng, kiên trì luyện tập, từ từ sẽ khỏi. - Rủi không khỏi thì sao? Nói chi những lời bi quan vậy? Đoan Hảo cố hết sức tin tưởng và hy vọng.Hạ Vũ phải được trả lại hình hài nguyên vẹn như xưa. Thấy Hạ Vũ còn mệt, Đoan Hảo nhắc: - Anh cố gắng nghĩ ngơi nghe. - Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi. - Đừng có cử động nhiều không tốt. - Được người chăm sóc chu đáo như em, anh muốn nằn luôn ghê. Đoan Hảo lấy tay bịt miệng Hạ Vũ: - Anh nói bậy quá, không nên chút nào. Hạ Vũ cố nắm tay Đoan Hảo: - Nói sao thì mới không bậy? Nói là anh rất yêu em, rất cần em hén. Đoan Hảo muốn choáng ngộp khi nghe câu nói đầy chân tình của Hạ Vũ.Đưa đôi mắt hân hoan, đằm thấm nhìn Hạ Vũ, Đoan Hảo thì thào: - Hãy ngủ đi! Em kể chuyện cổ tích cho anh nghe nhé: - Ối trời! Em làm như anh là con nít vậy. - Đúng như thế. Bây giờ anh chẳng khác gì đứa con nít, luôn cần có ngườichăm sóc, trông nom. Mọi cử động của anh đều cần có người giúp đỡ. Cái nhănmày cau trán của anh làm em nơm nớp lo. Chân anh như gỗ đá không cựa quậykhiến em đau xé lòng. Thể xác anh đau nhức thì tâm tư em cũng nhức nhốikhông cùng.www.vuilen.com 213Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Nhưng Đoan Hảo chưa kể chuyện cổ tích thì Hạ Vũ đã ngủ thiếp đi rồi. Ngồinhìn Hạ Vũ mà tâm trí Đoan Hảo ngẩn ngơ, nghĩ ngợi. Hạ Vũ đã tỉnh, ĐoanHảo mừng vui khôn xiết, nhưng cũng lắm âu lo. Liệu bà Thảo Trúc có đồng ýcho Đoan Hảo săn sóc chàng không? Nghe Thúc Linh nói bà Thảo Trúc cương quyết cưới Hà Châu cho Hạ Vũ,chàng phản đối và tức giận đi tìm Đoan Hảo mới xảy ra tai nạn. Dù thế nào, Đoan Hảo cũng biết mình không có chỗ đứng trong nhà Hạ Vũ.Đoan Hảo là cái gai trước mắt bà Thảo Trúc. Đoan Hảo khẽ thở dài, nhưng lòng tự dặn lòng không được chán nản. Cửa phòng bật mở. Bác sĩ Thúc Bằng xuất hiện, nụ cười tươi tắn nở trênmôi: - Bác đã nói Hạ Vũ không sao mà. Thấy ông Đoan Hảo không giấu được niềm vui. - Bác ơi! Anh Hạ Vũ tỉnh rồi. - Được đồng nghiệp gọi điện báo tin, bác vội vã đến ngay. À, bác cũng đãbáo cho anh chị Thảo Trúc hay rồi. Bác sĩ Thúc Bằng vừa nói vừa nhìn Đoan Hảo, cười hóm hỉnh: - Sao Hạ Vũ tỉnh lại đã nói gì nào? - Anh ấy hỏi bác đâu rồi. - Hà, hà. Làm gì có chuyện hỏi bác. Hạ Vũ hỏi con về từ bao giờ và chắcchắn cậu ấy bảo con ở đây luôn và không được bỏ đi nửa đó. Phải không congái? Nghe bác sĩ Thúc Bằng nói với giọng thân mật đầy vui vẻ, Đoan Hảo cười,ánh mắt lấp lánh: - Bác tài quá, nói đúng ghê. - Bác còn biết có con chăm sóc tận tình Hạ Vũ sẽ bình phục ngay đấy. - Con mong được như vậy. - Được thôi con gái. Hạ Vũ mở mắt, thấy bác sĩ Thúc Bằng thì khẽ gọi:www.vuilen.com 214Tác Giả: Yến Quỳnh ...

Tài liệu được xem nhiều: