Thông tin tài liệu:
Tôi biết cô không thật sự thoải mái khi chăm sóc mẹ tôi. Trước lời nói chân thành của Hạ Vũ, Đoan Hảo đáp ngắn gọn : - Tôi đã quen rồi, anh ạ . Người bệnh nào chẳng thế. - Nhưng mẹ tôi là người bệnh khó tính nhất. Đoan Hảo khẳng định : - Khó cách mấy, tôi cũng chiều. - Tôi sợ chiều không nổi. Đưa mắt ngó Hạ Vũ, Đoan Hảo không biết chàng nói với ý gì . Đang đêm, chàng gõ cửa phòng Đoan Hảo, bảo rằng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh đào nở rộ P5Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Chương 5 T ôi biết cô không thật sự thoải mái khi chăm sóc mẹ tôi. Trước lời nói chân thành của Hạ Vũ, Đoan Hảo đáp ngắn gọn : - Tôi đã quen rồi, anh ạ . Người bệnh nào chẳng thế. - Nhưng mẹ tôi là người bệnh khó tính nhất. Đoan Hảo khẳng định : - Khó cách mấy, tôi cũng chiều. - Tôi sợ chiều không nổi. Đưa mắt ngó Hạ Vũ, Đoan Hảo không biết chàng nói với ý gì . Đang đêm,chàng gõ cửa phòng Đoan Hảo, bảo rằng muốn gặp nàng để bàn chuyện hệ trọn.Có lẽ đó là chuyện về bà Thảo Trúc, về thái độ bẩn gắt của bà. Ngập ngừng, Đoan Hảo khẽ hỏi : - Anh nghĩ như thế à ? Hạ Vũ gật đầu : - Bởi vì tôi biết mẹ tôi rất rõ. Tính bà vô cùng kỳ quặc. Lúc nào cũng sợ bịbỏ rơi nên bắt mọi người phải chiều chuộng. Cô biết đó, bà bệnh không nhiều,nhưng muốn rằng ai cũng quan tâm săn sóc đến bà. Giọng Đoan Hảo rất đỗi ôn hoà : - Đó là tâm lý của người già hay đau yếu. - Nếu chỉ có thế thôi thì chẳng có gì để nói, đằng nầy, mẹ tôi... Đoan Hảo không hiểu ý chàng : - Anh bảo sao ? Mắt Hạ Vũ nhìn thẳng nàng : - Tôi chỉ ngại những điều mẹ tôi nói làm buồn lòng cô. Bà nói năng không vịnể ai cả và luôn bắt mọi người phải tuân theo ý bà. Ai mà không tự ái hở cô ? Đoan Hảo thấp giọng đáp :www.vuilen.com 30Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ - Lúc đầu, tôi hơi ngạc nhiên, nhưng giờ thì đã quen rồi. Hạ Vũ buông lời nhận xét : - Quen. Nhưng tôi biết những lời nói của mẹ tôi đôi khi làm cô phật ý, rồi côsẽ không chịu ở cạnh mẹ tôi nữa . Tôi sẽ làm sao đây ? Đoan Hảo không đáp, mắt nàng trở nên xa vắng . Giọng Hạ Vũ càng thathiết hơn : - Mẹ tôi rất cần cô. Nàng gật đầu, hứa hẹn : - Anh yên tâm. Tôi sẽ ở đây chăm sóc cho bác đến khi nào bác khỏi bệnh. Mắt chàng loé sáng. Lời nói của Hảo khiến chàng yên lòng. - Ồ! Cảm ơn cô. Thế cô có gặp khó khăn gì không ? Như đọc được câu hỏi trong mắt Đoan Hảo khi nàng ngước lên. Hạ Vũ nóithêm : - Gia đình cô ấy mà. - Tôi nghĩ là bác sĩ Thúc Bằng đã cho anh biết về tôi rồi. - Bác sĩ chỉ nhận xét về tinh thần làm việc của cô, điều đó thì tôi biết rồi. Đoan Hảo bật hỏi : - Thế chưa đủ sao ? - Chưa. Còn những điều khác về cô, tôi chưa biết. Tay chống cằm, Đoan Hảo lắc đầu : - Không cần thiết đâu anh. - Rất cần. Rồi chàng hóm hỉnh nói tiếp : - Tôi muốn biết về cô. Đó là sự tò mò của người đàn ông. Đoan Hảo bình thản trả lời : - Tôi sẽ viết cho anh một sơ yếu lý lịch đầy đủ nhất.www.vuilen.com 31Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Thật là một cô gái quá quắt và Hạ Vũ cũng quá quắt đáp lại : - Tôi sẽ không đọc lý lịch của cô đâu. Chính cô phải tự nói ra. Đoan Hảo bướng bỉnh đáp : - Tôi không nói. Anh chẳng cần phải biết về tôi làm gì. - Rất cần. Một lần nữa, Hạ Vũ nói đến hai tiếng rất cần với vẻ quan tâm đặc biệt.Nàng làm ra vẻ thắc mắc. - Việc gì anh phải nghiên cứu đến lý lịch của tôi ? Hạ Vũ nghiêm nghị đáp : - Việc hệ trọng. Đoan Hảo nhìn chàng, cất giọng chế giễu : - Chẳng lẽ anh định tuyển tôi vào làm trong công ty xuất nhập khẩu KỳLâm? Mắt Hạ Vũ ánh lên vẻ tinh nghịch : - Tôi biết cô không thích làm việc trong công ty đâu. Tôi tuyển vào nơi khác. - Nơi nào ? - Phòng bệnh của thân mẫu Hạ Vũ. Hóa ra anh chàng rất thích đùa tếu. Đoan Hảo liếc chàng mỉm cười : - Thì đã hẳn rồi. Anh không nhắc, tôi vẫn nhớ tôi đang làm việc nơi đâu. Nhìn nàng không chớp, Hạ Vũ hạ thấp giọng : - Chưa đủ. Còn một nơi nữa. - Nơi đâu ? - Trong trái tim anh. Cái gì ? Đoan Hảo giật bắn người, nhìn sững chàng một lúc. Tia mắt chàngấm áp khác thường. Giọng chàng thốt lên, êm nhẹ như ru. - Đoan Hảo ! Chẳng lẽ anh không được biết gì về em sao ? Em như một cánhchim cô độc từ nơi nào bay lạc đến nhà anh.www.vuilen.com 32Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Đúng. Đoan Hảo là một cánh chim lạc loài bay đến đây, Hạ Vũ còn tìm hiểulàm gì. Nàng không trả lời. Anh chàng nầy hôm nay văn hoa thật. Nàng lạ lùngnhìn kỹ Hạ Vũ, tìm kiếm xem có những nét nào thật trong câu nói của chàng. - Nào, nói đi. Em là ai ? Từ đâu đến đây. Hạ Vũ vẫn hỏi với vẻ thúc giục. Đoan Hảo đáp chậm rãi từng tiếng : - Tôi sẽ không cho anh biết điều gì về tôi cả, ngoại trừ một điều tôi là y táđang chăm nom sức khỏe cho mẹ anh. Không chờ đợi câu trả lời đó, Hạ Vũ nhăn mặt : - Hừm ! Thế mà cũng nói. Được rồi, an ...