Thông tin tài liệu:
Khi Đoan Hảo vừa bước tới , Hoàng Lĩnh bất chợt hỏi : - Sao cô không ở lại mà ra đây làm gì thế ? Lạ chưa . Không lẽ nàng ra đây không được ? Phải rồi . Lúc nào người ta cũng cho rằng bổn phận của nàng là ở bên cạnh bà Thảo Trúc kia. Đoan Hảo muốn gây sự ghê , nhưng vẫn ôn tồn giải thích : - Tôi thích nơi vắng vẻ . Vả lại , bác gái ngủ rồi, tôi mới ra đây chứ. - Mẹ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh đào nở rộ P8Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Chương 8 K hi Đoan Hảo vừa bước tới , Hoàng Lĩnh bất chợt hỏi : - Sao cô không ở lại mà ra đây làm gì thế ? Lạ chưa . Không lẽ nàng ra đây không được ? Phải rồi . Lúc nào người ta cũng cho rằng bổn phận của nàng là ở bên cạnhbà Thảo Trúc kia. Đoan Hảo muốn gây sự ghê , nhưng vẫn ôn tồn giải thích : - Tôi thích nơi vắng vẻ . Vả lại , bác gái ngủ rồi, tôi mới ra đây chứ. - Mẹ tôi ngủ rồi à ? Tôi tưởng đêm nay bà thức khuya lắm. Biết là Hoàng Lĩnh không hay chuyện lúc nãy, nàng nói thêm : - Bác hơi choáng váng, nên bảo tôi đưa về phòng. Hoàng Lĩnh cắt lời nàng, hỏi bằn giọng lo âu : - Thế mà tôi không hay . Mẹ tôi có sao không cô ? - Không sao cả , anh ạ. Đoan Hảo vừa đáp, vừa hỏi lại chàng : - Thế anh ra đây từ lúc nào ? - Sớm lắm . Tôi chỉ uống hai ly bia rôi ra ngoài nầy ngay. Thấy anh chàng chịu khó nói chuyện chứ không có vẻ lầm lì như ngàythường, Đoan Hảo ân cần hỏi : - Hôm nay bác gái vui lắm . Sao anh không ở lại chơi, ra ngoài nầy một mìnhbuồn vậy ? Giọng chàng cởi mở hơn : - Tôi thích tìm nơi vắng vẻ cũng như cô vậy. Nàng mỉm cười : - Em khác anh chứ . Em thì không chịu nổi . Còn anh thì đã quen thuộc vớitiệc tùng vui nhộn thường xuyên kia mà.www.vuilen.com 58Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Hoàng Lĩnh nhún vai, đáp lời : - Chính vì đã quen thuộc , nên tôi mới nhàm chán tất cả. - Ít ra anh cũng phải vui mừng về sức khỏe của bác gái. Hoàng Lĩnh gật đầu : - Điều đó thì có. Yên lặng một lúc rồi chàng lại tiếp tục, gịong thân thiện hơn : - Mẹ tôi khỏi bệnh là do công lao của cô nhiều lắm. Lại điệp khúc mà Đoan Hảo đã nghe hằng bao nhiêu lần rồi . Không muốnHoàng Lĩnh hay bất cứ ai trong gia đình bận tâm đến, nàng nói khẽ : - Em chẳng có công lao gì đâu . Chăm sóc bác phần nào thôi . Việc đó, aicũng làm được . Bản thân bác gái đã phấn đấu rất nhiều để khỏi bệnh. Hoàng Lĩnh không nói gì, lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu . Đoan Hảo chột dạ .Ngẫm nghĩ một lúc, nàng hỏi thẳng Hoàng Lĩnh vì cần nghe chàng nói : - Anh bỏ bạn bè ra đây mà không ngại sao ? Chàng cao giọng , khẳng định : - Hầu hết là bạn của Hạ Vũ và Trúc Mai . Chúng nó vẫn nhiệt tình với bạnbè đấy chứ. Đoan Hảo hỏi như muốn tìm hiểu chàng : - Còn anh thì bỏ tất cả để ra đây ngồi , hẳn là phải có lý do ? Nét mặt Hoàng Lĩnh trịnh trọng khác thường : - Có lý do . Đúng đấy . Tôi ra đây để đợi một người. Ôi lạy trời ! người nào thế nhỉ ? Thì ra anh em nhà nầy rất giống nhau .Thích hẹn người yêu ra vườn hoa vắng vẻ. Nhìn Hoàng Lĩnh, nàng tò mò hỏi : - Anh hẹn ai vậy ? Cô ấy đã đến chưa ? Hoàng Lĩnh chợt trừng mắt nhìn nàng : - Việc riêng của tôi, cô hỏi làm gì ?www.vuilen.com 59Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Mặt Đoan Hảo đỏ bừng vì khó chịu . Người gì đâu mà kỳ dị . Mới cởi mởđó, giờ lại quạu quọ . Chắc người yêu hẹn , nhưng chưa tới, nên anh chàng bựcbội . Nghĩ thế , Đoan Hảo bật cười , nhưng sợ đổ dầu vào lửa , nàng vội nínngay. Cảm thấy ở đây không tiện , Đoan Hảo nói nhanh : - Tôi vào nhà nhé . Chúc anh may mắn. Bất thần Hoàng Lĩnh giữ nàng lại : - Cô khoan hãy đi . Chờ tôi hỏi chút. Đoan Hảo tìm cách thoái thác : - Chị ấy sắp đến đây rồi . Tôi không dám làm phiền anh. - Cô ấy không đến đâu. - Cái gì ? Ngạc nhiên, Đoan Hảo kêu lên rồi nhìn thẳng Hoàng Lĩnh . Chàng đốt thuốcliên tục . Đèn ngoài vườn hoa cháy sáng . Đoan Hảo thấy rõ nét mặt chàng buồnmênh mang. Hoàng Lĩnh tiếp tục gắn điếu thuốc lên môi , một đốm lửa lóe lên . Giọngchàng sâu lắng : - Tôi chờ đợi và cô ấy thì sẽ không đến. - Sao lại thế ? Hoàng Lĩnh không đáp, tiếp tục rít vài hơi thuốc rồi quăng ra xa . Khói thuốcbay quyện , khiến cho Đoan Hảo muốn ho. Không hiểu sao nàng quan tâm, bảo : - Anh đừng hút thuốc nữa. Chàng cười khẩy : - Đúng là giọng điệu của một thầy thuốc . Vâng, tôi sẽ không hút thuốc nữađâu , thưa cô. Đoan Hảo nhíu mày, lại thêm một anh chàng thích bỡn cợt nữa chắc. Thấy nàng không nói gì, Hoàng Lĩnh chỉ khoảng trống của chiếc ghế đá,giọng ân cần :www.vuilen.com 60Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ - Cô ngồi xuống đi. Lời mời mộc mạc như là một mệnh lệnh . Và Đoan Hảo chua xót nghĩ thầm :Người yêu không đến, chàng định mời nàng ngồi để có người trò chuyện lấpvào khoảng trống cô đơn . Sao anh em nhà họ giống nhau đến thế ? và sao nànglại ki ...