Danh mục

Anh em sinh đôi - Kì 3

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 212.31 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi không biết nữa. Tôi nhận ra mình đang lưỡng lự. Thường thì tôi sẽ phải vô cùng hứng thú và sẵn sàng hùa theo, mà cũng có thể tôi mới là người đề xướng ra những trò vui của hai đứa chứ không phải một người lạnh như Dương! Tôi giật mình. Im lặng. “Đồng ý nhé?”, Dương lặp lại, nhìn tôi hồi lâu. Tôi không biết nữa. Tôi nhận ra mình đang lưỡng lự.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh em sinh đôi - Kì 3Anh em sinh đôi - Kì 3: Trò cá cượcTôi không biết nữa. Tôi nhận ra mình đang lưỡng lự. Thường thì tôi sẽ phảivô cùng hứng thú và sẵn sàng hùa theo, mà cũng có thể tôi mới là người đềxướng ra những trò vui của hai đứa chứ không phải một người lạnh nhưDương!Tôi giật mình. Im lặng. “Đồng ý nhé?”, Dương lặp lại, nhìn tôi hồi lâu. Tôi không biết nữa. Tôi nhận ra mình đang lưỡng lự. Thường thì tôi sẽ phảivô cùng hứng thú và sẵn sàng hùa theo, mà cũng có thể tôi mới là người đề xướngra những trò vui của hai đứa chứ không phải một người lạnh như Dương! Thế màlần này lại là Dương đấy, trong khi tôi thì hơi do dự. Có phải tôi ích kỉ quá không?Trong một thoáng tôi đã mong Nguyên đừng bao giờ gặp Dương. Trời ơi, như thế là tôi đã không tin tưởng Nguyên rồi còn gì! Tôi thật đángtrách! Nhưng... Chẳng có cách nào khác cả. Tất nhiên cuối cùng tôi đã đồng ý. Tôi không thể từ chối Dương được. Mà tôicũng chẳng có lý do gì để từ chối Dương cả. Dù tôi biết mình đang lo sợ điều gì. [Ngày mai cậu sẽ đi học chứ?], tôi nhắn cho Nguyên lúc tối muộn. [Qua trường một chút thôi. Tớ lại bị vướng làm mấy cái đề án mới rồi! À, thíchquà của tớ chứ?] [Tất nhiên rồi!! Mai tớ sẽ đeo!] [Ừ tớ có làm ít bánh cho cậu đấy. Mai tớ đưa cho! Coi như bù nhé!] [Ngủ ngon...] ... Sáng hôm sau, Dương mới là người đeo khăn màu tím chứ không phải tôi. Tôi đibên cạnh Dương và gọi Dương bằng tên của mình. Tất nhiên quả lừa lần này vẫnrất suôn sẻ vì như đã nói, ngoài Nguyên, chẳng ai trong cái trường này đủ khả năngđể phân biệt tôi và Dương. Nhưng nghĩ thế rồi, rốt cuộc thì tôi lại chẳng hiểu, thếnào mới là chính tôi? Nếu như cả tôi và Dương cùng có một cái tên, liệu chúng tôicó còn là hai cái thể riêng biệt nữa không? Liệu Nguyên có nhầm lẫn? Tôi... “Anh là Duy phải không?” Một nhỏ lớp Mười chạy tới chỗ Dương - người đeo khăn màu tím. Con bé nàychính là kẻ ngốc tiếp theo của ngày hôm nay. Nhưng kì lạ, tôi thấy tim mình lỗimột nhịp. Có một nỗi lo lắng vô hình đang ôm lấy tôi. Đứa con gái đứng trướcDương cầm một chiếc hộp nhỏ nhiều màu có quai cầm. Chờ Dương gật đầu xong,nó đưa ra ngay trước mặt Dương bằng vẻ mừng rỡ, “Của anh đây!” Dương hỏi, “Gì vậy?” “Dạ có một chị nhờ em gửi cho anh cái này ạ!” Nó toe toét cười, nháy mắt với Dương một cái. Tôi nhận ra trong một thoángnó đã hơi bối rối khi nhận ra có một thằng y-hệt-Dương đứng bên cạnh đang nhìnchằm chằm vào nó và thứ nó đang cầm trên tay. Có lẽ nó phân vân, đâu mới là Duythật. Nếu như nó nhầm, đó là sự nhầm lẫn của riêng nó hay là của người đã nhờ nótới đây? Chỉ vài tíc tắc, sự tự tin trở lại trong ánh nhìn của nó. Mắt nó rời khỏi tôi,chỉ nhìn vào mình Dương như thể đó nhất định phải là Duy rồi. Tôi sợ. Gió lạnhlàm tôi rợn người... “Ai bảo em gửi cái này? Mà sao em biết anh?” Dương luôn thận trọng như thế, phải hỏi cặn kẽ từ đầu tới cuối. Dù sao lần nàyanh cũng là người đã bày ra cái trò đổi vai - lần duy nhất tôi không hề mong muốn.Anh là chủ trò chơi, quyền dẫn dắt đều là ở anh cả. “Dạ chị ấy chỉ anh cho em mà”, con bé cười hì, không biết tôi đã thấy nhói thếnào khi nghe câu trả lời này của nó, “Chị ấy là... biết nói thế nào nhỉ...” Tôi không muốn nghe tiếp nữa, chỉ biết mong là không phải những gì tôi đangnghĩ. Đây có thể chỉ là một fan của tôi và Dương, chỉ là... “Người cũng đeo khăn màu tím!!” Con bé reo lên, rồi rất nhanh chỉ tay về phía đằng sau nó. Tôi nghe tim mình đậpmạnh, như là nứt ra và không thể chịu nổi một sức ép nào đấy. Tôi nhìn theo nơingón tay nó hướng về Phải. Chính là Nguyên. Chính là cô gái vẫn ở bên tôi suốt hai tháng qua. Cô ấyvẫn đeo khăn màu tím, miệng cười tươi, tay đang vẫy chào... Cô ấy chào Dương. Đây là lần đầu tiên họ chính thức gặp nhau. Nguyên gặp Duy hay là Nguyên gặpDương? Nguyên. Không nhận ra tớ sao? Tớ là Duy... Tớ mới là Duy... Tôi nghĩ Dương đang nhìn tôi bằng vẻ thương hại. Còn tôi chỉ cúi đầu và nhìnchằm chằm xuống đất. Tôi thấy rất khó chịu, tôi thấy như bị phản bội, tôi thấykhông thể thở được... Nguyên. Thật sự thì cô ấy không nhận ra tôi ư? Trong chốc lát, tôi có cảm giác như mình đang phải đeo một chiếc mặtnạ mà nó dính chặt đến nỗi không thể gỡ ra được. Đâu mới là tôi? Thực sự thì tôilà cái gì? Cả người tôi không nhúc nhích nổi. Nguyên lại gần chúng tôi. Tôi cảm thấy sợ. Tôi muốn chạy đi ngay lập tức! “Em thua rồi... Em đã thua rồi...”, tôi lẩm bẩm. Trong khi Dương thì vẫn nhìn tôi, đầy sự thông cảm vốn có ở đôi mắt sâu của anhấy. Tôi biết Dương sẽ làm gì. “Duy này... Bình tĩnh đã nào...” Và tôi thì ghét điều đó. “BỎ RA!!” Tôi quát lên rồi hất mạnh tay Dương trước sự bàng hoàng của anh ấy. Đólà lần đầu tiên tôi từ chối sự an ủi từ Dương và làm Dương đau lòng. Chúng tôisinh đôi, Dương đau thì tôi cũng đau, và tôi đau thì Dương cũng đau. Tôi thừa hiểuđiều đó, tôi thừa hiểu mình không được làm tổn thương Dương. Nhưng ...

Tài liệu được xem nhiều: