Em với anh đã bên nhau từ bé , chúng ta cùng lớn, cùng vui , cùng chia sẻ kỷ niệm thân thương . Nhà anh và nhà em cạnh bên nhau, từ khi biết đi vững vàng ,ngày ngày , em vẫn thường theo chân anh ra mỏm đá để ngắm biển .Mỏm đá đó đã khắc sau tuổi thơ của em , của anh và của biển ......
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh - Em - Và biểnAnh - Em - Và biểnEm với anh đã bên nhau từ bé , chúng ta cùng lớn, cùng vui , cùng chia sẻ kỷniệm thân thương . Nhà anh và nhà em cạnh bên nhau, từ khi biết đi vữngvàng ,ngày ngày , em vẫn thường theo chân anh ra mỏm đá để ngắm biển .Mỏm đá đó đã khắc sau tuổi thơ của em , của anh và của biển ......Mỗi khi chiều tàn , anh dắt em đến nơi này ngắm hoàng hôn , hoàng hôn màuđỏ , trải dài tận chân trời . Gió vẫn thổi mang theo vị mặn của biển ve vuốt tócem . Những cánh hải âu sải cánh tìm về gia đình sau một ngày làm việc vất vả. Khung cảnh thật đẹp , thật vui vì trong bức tranh đó , có em , có anh và cóbiển .- Sau này anh sẽ như cánh chim kia , bay thật xa đến những chân trời mà anhchưa biết _ Anh thét lên khi quay lưng lại với vầng dương đang chìm dần .Mơ ước cuả anh , khát khao của anh , không phaỉ lần đầu em được biết . Emcười vu vơ ủng hộ , nào biết rằng anh muốn rời xa em . Tích tắc , tích tắc .Thời gian trôi qua , anh giờ là chàng thiếu niên tràn trề sức sống , em trởthành thành thiếu nữ e ấp như cánh hoa buổi bình minh . Nhưng em vẫn vậy ,vẫn ngày ngày theo anh ra mỏm đá ngăm nhìn hoàng hôn . Hoàng hôn ngàynào cũng có anh , có em và có biển .- Anh nhất định phaỉ đi thật xa , phải biết tất cả về biển , về những nơi anhchưa từng đến _ Vẫn mơ ước ấy , vẫn khát khao ấy tồn tại trong anh , chỉ cóđiều ngọn lửa quyết tâm kia đã bừng cháy hơn lúc nào hết , che lấp cả bónghình em .Em cười mà lòng trĩu nặng nỗi buồn , em sợ , sợ một ngày anh xa rời em . Tích tắc , tích tắcAnh giờ đã là một chàng trai khỏe mạnh mang khao khát theo từng cơn sóngvỗ . Em trở thành người ngóng đợi trên mỏm đá ngày xưa . Cánh buồm anhgiương lên , lòng em thao thức . Bóng thuyền anh khuất sau ánh bình mìnhtrong nỗi lo của em để rồi xuất hiện dưới hoàng hôn khiến lòng em như đạidương lấp lánh nắng . Giờ đây , còn em , còn biển chờ anh về trên mỏm đánày . Tích tắc ,tích tắcAnh ra đi trên một chuyến tàu và không bao giờ trở lại nữa . Người ta nóithuyền anh gặp bão , cơn bão khủng khiếp từ nhiều năm nay . Anh chẳng trởvề theo cánh buồm mà em ngóng đợi. Cơn bão đã mang anh rời xa em, rời xamỏm đá thân thương để mằn mãi trong lòng biển lặng . Em không hề khóc ,em chẳng thể khóc vì không thể tin anh không trở về . Em đợi , em tin . Mỏmđá xưa chỉ còn lại mình em và biển , bóng anh mãi nhạt nhòa trong ánh hoànghôn . Tích tắc , tích tắcThời gian trôi qua , em rời xa mỏm đá , rời xa khung trời cuả hai ta . Gấp lạinhững kỷ niệm ngọt ngào , em bước dần trên con đường đời bất tận , tìm lãngquên trong bộn bề công việc .Thấm thoắt đã 10 năm anh rời xa em . Bóng hình anh chìm dần trong quákhứ , kỷ niệm về anh đã được cất sâu trong tim . Nhớ anh không còn khiến emphải thao thức . Mong anh không còn làm em quá đau lòng . Anh đã khôngcòn hiển hiện trong giấc mơ của em thường xuyên nữa . Không quên , khôngphải là quên , chỉ là anh đang nằm mãi trong góc sâu ký ức , mãi nằm lại nơibiển khơi , trong bóng hải âu mỗi khi chiều về . Tích tắc , tích tắc .Tình cờ em nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nơi sân ga đông đúc . Trái timem chợt chùng xuống , mọi người xung quanh em bỗng dưng biến mất , chỉcòn lại em , em và những thời khắc quá khứ như sóng vỗ trong lòng . Giốnganh quá , hệt như anh . Mắt em nhòa đi trong nắng . Kỷ niệm về anh ùa về .Ngày xưa ,nơi mỏm đá , có anh , có em và có biển .Em chen chúc trong dòng người xuôi ngược . Tìm đến anh khi hy vọng trongtrái tim nhỏ lại bừng sáng .- Anh ....- Bố ơi .Cô bé ấy gọi anh là bố , cô bé trạc 3,4 tuổi mang trên gương mặt nụ cười rạngrỡ cuả anh . Bước chân em chợt dừng lại , nước mắt em chực trào ra khỏihàng mi- Cô gọi tôi ....- Không tôi nhầm người , xin lỗi anh .Em nhìn anh đứng đó , vẫn đôi mắt mang màu cuả biển sâu chỉ có điều giờđây nó không còn hình bóng em trong đó . Vẫn mái tóc nâu rối tung như ngàynào , nhưng hôm nay , nó không mang hương của biển và cái hăng cuả nắng .Vẫn nụ cười như ngày nào , chỉ có điều có nay đã không còn dành cho em .Em lặng lẽ quay bước bỏ đi , tránh nhìn vào anh lần nữa , nước em rơi ,lầnđầu tiên sau 10 năm anh xa em .Là anh ...... nhưng không phải là anhEm đang theo đuổi điều gì , anh hay là kỷ niệm trong em . Anh hay là nỗi côđơn chực chờ sau lớp vỏ bọc bình thản của em . Anh hai là sự ngu ngốc dạikhờ trong từng ấy năm tin anh còn sống cuả em .Anh đã không còn , đã đến lúc em phải chấp nhận .Và rồi lần đầu tiên em khóc nhiều như thế , khóc vì xa anh , khóc vì nhớ anh . Tích tắc , tích tắc .Tuổi xế chiều , em trở về nơi mang kỷ niệm cuả hai chúng ta . Con người thayđổi nhiều lắm anh ạ nhưng khung cảnh vẫn như xưa , chỉ là không có anh ...