Nguyên Bình hát thêm một bản cuối để kết thúc chưong trình ca nhạc đêm naỵ Suốt từ lúc đầu giờ mới vào chỗ ngồi là Hoa Phượng có ý tìm xem Thanh Trà đang ở đâu. Cô cứ loay hoay nhìn mọi nơi, mà chẳng thấy bóng dáng của Thanh Trà. Khi buổi diễn đã chấm dứt, mọi người lục tục ra về, khi Công Dinh lại kéo Hoa Phượng đi ngược dòng người, len lỏi vào phía sau hậu trường để tìm Nguyên Bình. Đang dáo dác tìm kiếm thì bỗng nghe tiếng kêu: -Tui đây...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh hồng hạnh phúc P11Tác Giả: Khánh Vân ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC CHƯƠNG XI N guyên Bình hát thêm một bản cuối để kết thúc chưong trình ca nhạc đêmnaỵ Suốt từ lúc đầu giờ mới vào chỗ ngồi là Hoa Phượng có ý tìm xem ThanhTrà đang ở đâu. Cô cứ loay hoay nhìn mọi nơi, mà chẳng thấy bóng dáng củaThanh Trà. Khi buổi diễn đã chấm dứt, mọi người lục tục ra về, khi Công Dinh lại kéoHoa Phượng đi ngược dòng người, len lỏi vào phía sau hậu trường để tìmNguyên Bình. Đang dáo dác tìm kiếm thì bỗng nghe tiếng kêu: -Tui đây nè. Cả hai quay lại, thấy Nguyên Bình một tay đang ôm bó hoa, tay kia thì ngoắclia lịa, đứng kế bên là Thanh Trà. Cả hai người vội bước lại gần, Công Dinh bắttay bạn rồi nhìn Thanh Trà, cười: -Trà ngồi ở chỗ nào bí hiểm quá, chúng tôi tìm mãi không thấy đâu. Giọng Thanh Trà có vẻ mát mẻ: -Em không tin đâu. Nếu thật sự muốn tìm thì làm sao không thấy chứ. Emngồi cũng gần chỗ hai người thôi chứ có xa lắm đâu. Hoa Phượng nghe thế liền xen vào: -Anh Dinh nói thật đó. Tao cũng kiếm hoài mà có thấy mày ở chỗ nào đâu. Thanh Trà cười, giả lơ: -Anh Nguyên Bình mời đi ăn tối nè. Hai người có đi chung không? Nguyên Bình cắt ngang, giọng thản nhiên: - Đương nhiên là phải có Dinh và Phượng rồi. Lúc nãy tôi cũng đã nói vớiTrà là chờ họ tới thì mình mới đi, nhớ không? Bây giờ ưu tiên cho hai cô, muốnđi ăn gì? Ở đâu? Xin cho ý kiến. Thanh Trà nhanh nhảu: -Mình ăn hủ tiếu cá đi. -Cũng được. – Quay sang Hoa Phượng, Nguyên Bình hỏi - Phượng thì sao? Đạ, em thì sao cũng được. -Vậy chúng ta đi. Trong quán ăn, Công Dinh hỏi chuyện với Thanh Trà một cách tự nhiên: -Trà đi một mình sao? Thanh Trà gật đầu.www.phuonghong.com 86 www.taixiu.comTác Giả: Khánh Vân ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC -Sao Trà không rủ thêm ai đó đi cùng? Cô còn dư một vé mà? -Có rủ, nhưng người ta không thích đi chung với tôi. giọng Thanh Trà có vẻ hờn dỗi, nửa đùa nửa thật. Nghe vậy, nét mặt CôngDinh hơi biến đổi, anh liếc sang nhìn Hoa Phượng với ánh mắt sượng sùng.Nhưng Hoa Phượng làm lơ không nhìn anh. Cô biết Dinh đang bối rối trước sựdạn dĩ của Thanh Trà, vì ngay cả cô cũng cảm thấy ái ngại cho Dinh, nên côđành lặng thinh. Nguyên Bình kín đáo nhìn mọi người để tìm hiểu sự việc. Thấy cả ba cùngim lặng, anh bèn nói một câu vô thưởng vô phạt: -Hôm trước quên không gởi vé cho Thanh Trà, để cô phải mua vé để xem,thật tôi cũng áy náy quá. Thanh Trà cười thoải mái với Nguyên Bình: -Có gì đâu. Mai mốt anh nhớ là được rồi. -Vâng. Chắc chắn sẽ nhớ. oOo Một bóng người vừa đẩy cửa đi vào làm mọi người đang làm việc trong côngty cùng ngẩng lên nhìn. Khi nhận ra là Công Dinh thì không ai để ý nữa, tiếp tụccấm cúi làm nốp phần việc của mình. Hoa Phượng ngưng tay, mỉm cười khiDinh đi đến gần. Cô nhướng mắt, hỏi nhỏ: -Gì vậy anh? Công Dinh đứng lại trước bàn làm việc của cô, chống hai tay lên mặt bàn,cúi xuống ghé sát vào tai cô, thì thầm: -Anh nhớ em. Hoa Phượng chợt đỏ bừng mặt, mắt nhớn nhác nhìn xung quanh như sợngười khác nghe thấy câu nói vừa rồi của Dinh. KHông ai để ý, ngoại trừ ThanhTrà đang nhìn hai người, nhưng có vẻ như không hiểu Dinh đã nói gì với HoaPhượng. Gương mặt Thanh Trà đầy vẻ thắc mắc nhưng cũng giả tảng, làm nhưkhông để ý. Hoa Phượng lườm Dinh: -Anh hết chỗ để đùa rồi hay sao? Dinh cười thú vị: -Làm gì mà em đỏ mặt tía tai thế? Nhớ thì nói nhớ chứ có gì mà…. Không để Công Dinh nói dứt. Hoa Phượng nhéo vào cánh tay anh đangchống trên bàn, nhăn mặt cự nự: -Anh mà còn nói nữa thì…em méc ba anh đấy.www.phuonghong.com 87 www.taixiu.comTác Giả: Khánh Vân ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC Dinh vẫn đùa dai: -Ồ! Anh cũng định vào trong đó nói cho ba biết đây. Làm gì trợn mắt vớianh vậy? Không tin à? – Kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện với cô, D nói tiếp –Anh sẽ vào đó nói rằng nhớ em quá không chịu được, nên xin ba cho em đượcvề sớm, sau đó tụi mình đi chơi. Chịu không? Hoa Phượng xua tay lia lịa: -Không được đâu. Công việc của em còn nhiều lắm. -Chà! Ba anh có thư ký siêng ghệ Đùa với em chút thôi. Anh phải vào xemcó việc gì mà ba anh nhắn đến gấp thế không biết. Hoa Phượng ngạc nhiên: -Ba anh nhắn à? -Ừ. Anh đang ở nhà Nguyên Bình thì ba gọi cho anh, kêu đến đây gấp, cóviệc cần. Thôi, để anh vào xem sao. Dinh đứng dậy, thuận tay đẩy chiêc ghế vào sát góc, nháy mắt với cô rồi đivào phòng Giám đốc. Hoa Phượng nhìntheo một lúc, rồi lắc nhẹ đầu, cắm cúi làm nốt công việccòn dang dở. Từ bàn bên này, Thanh Trà kín đáo quan sát. Khi thấy Dinh vào phòng Giámđốc một lúc lâu mà chưa ra, cô bèn tìm cách để đi vào trong đó. Ngó qua bàncủa Quốc, thấy có một xấph hồ sơ chưa được ông Thịnh ký, Thanh Trà bèn đếnbên bàn Quốc, ...