Thanh Trà ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa kính, thấy đường phố đông dần lên. Chắc đến giờ tan sở rồi. Cô đưa tay nhìn đồng hồ. Đúng thật. Đến giờ cao điểm rồi. Giờ này thì tất cả công nhân viên chức đều đổ ra đường, học sinh cũng tan trường túa ra, làm cho đường phố đông nghẹt những xe và người. Ai cũng muốn về nhà mình cho sớm, đỡ phải hít bụi, nên xe nào cũng đua nhau bóp còi inh ỏi . Nếu không đi với Dinh thì giờ này cô cũng là một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh hồng hạnh phúc P12Tác Giả: Khánh Vân ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC CHƯƠNG XII T hanh Trà ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa kính, thấy đường phố đông dầnlên. Chắc đến giờ tan sở rồi. Cô đưa tay nhìn đồng hồ. Đúng thật. Đến giờ caođiểm rồi. Giờ này thì tất cả công nhân viên chức đều đổ ra đường, học sinh cũngtan trường túa ra, làm cho đường phố đông nghẹt những xe và người. Ai cũngmuốn về nhà mình cho sớm, đỡ phải hít bụi, nên xe nào cũng đua nhau bóp còiinh ỏi . Nếu không đi với Dinh thì giờ này cô cũng là một thành viên trong sốhọ. Một công dân của thành phố tất bật, nhộn nhịp và đông đúc này. Liếc sang Công Dinh, cô thấy anh đang chăm chú lái xe. Anh chạy chậm,thường xuyên phải đạp thắng, và cũng nhấn còi liên hồi. Thanh Trà hơi mỉmcười một mình nhớ lại lúc nãy, khi vừa nghe ông Thịnh bảo Dinh đi Vũng Tàu,tự nhiên cô nảy ra ý định sẽ cùng đi với anh. Lúc Dinh đã đi ra khỏi phòng rồi, mà cô vẫn còn phải đứng đó để chờ ôngThịnh ký cho hết những giấy tờ cô đã mang vào. Cô sốt ruột quá. Vừa ômđưược tập hồ sơ đó ra là cô nói nhỏ với anh Quốc xin về sớm ngaỵ Cô đi thậtnhanh ra bãi giữ xe, nhìn quanh không thấy bóng dáng Dinh đâu nên vội vàngphóng nhanh về nhà. Làm ngơ trước vẻ ngạc nhiên của mẹ khi thấy cô về sớmhơn mọi ngày, lại hấp ta hấp tấp một cách kỳ lạ, cô nhào đến máy điện thoại,bấm số di động của Dinh. Cô hồi hộp khi nghe tiếng reo mà sao không thấyDinh mở máy. Cô tức mình bấm số lại một lần nữa, tiếng reo đầu tiên vừa dứtthì cô nghe Dinh trả lời ngay: -Alô. -Thanh Trà đây, anh Dinh ơi. Nãy giờ em gọi quá chừng, sao anh khôngnghe máy? -À! Tôi đang bận việc. Có gì mà Trà gọi vậy? -Anh…chuẩn bị đi Vũng Tàu phải không? -Ừ. Có gì không? -Ơ…Em….muốn quá giang ra ngoài đó được không? -Trà đang làm việc mà. Trong khi tôi phải đi gấp bây giờ, cho nên…. Thanh Trà ngắt lời: -Em xin về sớm được rồi. -Sao?…Nhưng mà…mai tôi mới về. Trà còn phải đi làm nữa. -Em…xin nghỉ luôn ngày mai rồi. – Thanh Trà nói bừa. -Thế Thanh Trà đi Vũng Tàu làm gì vậy?www.phuonghong.com 92 www.taixiu.comTác Giả: Khánh Vân ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC -À….Có việc gấp…Mẹ em nhờ ngày hôm quạ À…hôm nay em mới xin nghỉlàm định là ngày mai đi sớm, nhưng giờ nghe anh cũng đi ra ngòai đó, em mừngquá nên xin anh cho quá gian. -….. -Sao, được không anh? Công Dinh suy nghĩ một lúc rồi đáp: -Ờ, cũng được. Giọng Thanh Trà nghe mừng rỡ: -Ồ! Vậy thì cám ơn anh. Anh đang ở nhà phải không? Đợi em một chút nhé.Em sẽ tới ngay. Cô cúp máy, hớn hở ra mặt, chạy như bay vào phòng riêng thay đồ, vớ vộivài thứ cần thiết nhét vào túi xách. Cô tới bên bàn trang điểm thoa thêm mộtchút son, chải sơ lại mái tóc, rồi chụp lấy túi xách đi nhanh ra. Mẹ cô vẫn cònngồi ở phòng khách vẻ chờ đợi. Vừa thấy cô là bà hỏi ngay: -Con đi đâu vậy? -Con đi Vũng Tàu chơi, mai con về. Mẹ à! Ở chỗ làm nếu có ai hỏi thì mẹnói con bệnh nghen. Bà chau mày, có vẻk hông hài lòng: -Sao lại bảo mẹ nói bậy bạ thế? Đang khỏe mạnh không muốn, lại trù chobệnh hay sao? Đi chơi thì cứ nói là đi chơi chứ, tại sao… Thanh Trà cắt ngang lời mẹ: -Mẹ cứ nói vậy đi, sẽ không ai thắc mắc đâu. Chứ nói là đi chơi thì mấtcông…phiền lắm. Thôi con đi nhé. Bạn con đang chờ. Cô gọi một chiếc taxi, bảo chạy nhanh đến nhà Dinh. Cũng thật may, cô vừara khỏi taxi là thấy cổng nhà Dinh đang được chị người làm mở toang. Dinhđang lái xe ra chầm chậm. Anh cũng đã thấy cô, nên gật đầu ra hiệu cho cô cứđứng ở đó. Dinh cho xe ngừng sát bên cộ Thanh Trà mở cửa xe, chui vào ngồicạnh anh, trước cái nhìn tò mò của chị giúp việc đang khép cánh cổng lại. Qua khỏi cầu Sài Gòn là không khí khác hẳn, thoáng mát hơn rất nhiều, vàThanh Trà cũng thấy phấn trấn hơn. Cô ngả người dựa hẳn ra phía sau, thỉnhthoảng nhìn sang Dinh. Anh nhấn ga cho xe chạy nhanh vì đã ra xa lộ nênđường tương đối vắng. Thanh Trà rất muốn Công Dinh nói chuyện với cô, nhưng thấy nét mặt kínbưng, có vẻ như không chú ý đến việc có cô đang ngồi bên cạnh. Tay ôm vôlăng, mắt nhìn chăm chú phía trước, dường như anh để hết tâm trí vào việc láixe, chứ không có ý muốn nói chuyện.www.phuonghong.com 93 www.taixiu.comTác Giả: Khánh Vân ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC Thanh Trà chớ đợi một lúc lâu, không khí trong xe vẫn lặng ngắt, mà đườngthì còn xa nên cô hết kiên nhẫn, đành phải tìm cách gơi chuyện trước. Cô lêntiếng phá tan bầu không khí tẻ ngắt này: -Hình như anh có tâm sự gì buồn phải không? Dinh nhìn sang cô với vẻ hơi ngạc nhiên: -Chuyện buồn à? Không. Sao Trà lại hỏi vậy? -Tại em thấy từ lúc đi cho đến giờ, anh không nói gì cả mà lại có vẻ buồnbuồn sao ấy. Mọi ngày anh có như vậy đâu. -Thế mọi ngày tôi như thế nào? Hay đùa giỡn lắm à? -Ơ…không. Không hẳn thế. Nhưng anh ...