Danh mục

Ánh hồng hạnh phúc P15

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 188.04 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hoa Phượng vừa ngồi vào bàn là Thanh Trà đã rề lại gần. -Vừa rồi, anh Dinh….nói gì với mày vậy? -Sao mày biết? – Hoa Phượng ngạc nhiên nhìn bạn. Thanh Trà nở một nụ cười giả tạo: -Thì tao vừa đến cửa mà không thấy mày đâu, nên nhìn ra ngoài cổng thì thấy mày đang đứng với Dinh. -Ừ. – Hoa Phượng phớt tỉnh. -Hai người nói chuyện gì thế? – Thanh Trà cố điều tra. -Ờ, thì nói chuyện tầm phào ấy mà. Thấy Hoa Phượng nhìn cô...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh hồng hạnh phúc P15Tác Giả: Khánh Vân ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC CHƯƠNG XV H oa Phượng vừa ngồi vào bàn là Thanh Trà đã rề lại gần. -Vừa rồi, anh Dinh….nói gì với mày vậy? -Sao mày biết? – Hoa Phượng ngạc nhiên nhìn bạn. Thanh Trà nở một nụ cười giả tạo: -Thì tao vừa đến cửa mà không thấy mày đâu, nên nhìn ra ngoài cổng thìthấy mày đang đứng với Dinh. -Ừ. – Hoa Phượng phớt tỉnh. -Hai người nói chuyện gì thế? – Thanh Trà cố điều tra. -Ờ, thì nói chuyện tầm phào ấy mà. Thấy Hoa Phượng nhìn cô bạn một cách nghiêm túc. Rõ ràng Thanh Trà đãdành cho Công Dinh sự quan tâm quá mức bạn bè. Bỗng nhiên Hoa Phượngcảm thấy nghi ngờ. Giữa hai người này chắc đã có chuyện gì đây. Họ đi VũngTàu cả hai ngày cơ mà. Tự nhiên Hoa Phượng buồn bã buông tiếng thở dài, côtrả lời: -Anh ấy nói là đã đến nhà tao. Thanh Trà có vẻ hơi sốc, trợn mắt bắt bẻ: -Vậy sao lúc nãy mày nói là không biết anh ấy đi đâu? Hoa Phượng cảm thấy tức giận, nhưng cố dằn: -Thì tao không biết thật chứ bộ. Chiều hôm qua tao tới nhà chị Mai chơi đếntối mới về, nên đâu có biết Dinh ngồi ở nhà chờ suốt buổi tối. Thanh Trà vẫn tiếp tục hoạnh họe: -Mày vô tâm quá đấy. Để anh ấy chờ đợi như thế mà coi được à? Bực bội quá, Hoa Phượng dằn giọng: - Đó là chuyện của tụi tao. Dinh không giận tao thì thôi chứ tại sao mày lạiphẫn nộ như vậy? Mày còn có dịp gặp anh ấy chứ tao thì hoàn toàn không biếtanh ấy đi những đâu, đi với ai. Sao anh ấy lại trách tao được chứ? Thanh Trà giật mình, lắp bắp: -Tao gặp…Dinh…hồi nào? Hoa Phượng nhìn thẳng vào mắt bạn: -Lúc nãy trên đường đi, mày có nói là hôm qua đi mua thuốc thì gặp Dinhngoài đường. Bộ không nhớ hả?www.phuonghong.com 105 www.taixiu.comTác Giả: Khánh Vân ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC -Ơ…- Thanh Trà lúng túng. -Tao thấy hình như mày có chuyện gì đó cần gặp anh Dinh phải không?Đừng chối. Nếu không thì mày đã chẳng phải hỏi tới hỏi lui về anh ấy như vậy.Có gì khó khăn đâu, mày có số điện thoại di động của Dinh mà. Cần gặp thì cứgọi, dù ở đâu, anh ấy cũng trả lời cho mày biết. Thanh Trà vội vàng cải chính: -Không…không…Tao chỉ vui miệng hỏi thế thôi. Chứ tao gặp Dinh để làmgì. Thanh Trà trở về bàn của mình. Cho đến trưa, hai người thôi không nóichuyện với nhau nữa. Đến lúc đi ăn cơm trưa, Hoa Phượng loay hoay một hồithì không thấy Thanh Trà đâu nên cô đi ăn chung với chị Mai. Vào quán thì thấyThanh Trà đang ngồi ăn với Quốc. Hoa Phượng làm lơ như không thấy, kéo chịMai ngồi ở tuốt góc bên này. Khi ăn xong, trên đường về công ty, Hoa Phượng cũng ngầm để ý xem cóDinh luẩn quẩn gần cổng không, nhưng cô chẳng thấy bóng anh đâu. Hừ! Vậymà mới hồi sáng còn dám nói là sẽ đến chờ mình đi ăn nữa chứ. Thậtlà….không thể tin được. Giờ làm việc buổi chiều trôi quạ Hoa Phượng định chở Thanh Trà về, vì lúcsáng hai người đi cùng nhau, nhưng nhìn quanh quần không thấy Thanh Trà đâucả. Không biết Thanh Trà đã lẳng lặng đi trước từ lúc nào, nên Hoa Phượngđành phải về một mình. Công Dinh cũng chẳng thấy đâu. Chắc là Dinh cũngchẳng muốn đón cô nữa. Có lẽ Thanh Trà đã đi với Công Dinh rồi. Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua đầu,Hoa Phượng lại thấy khó chịu, vừa buồn vừa bực bội. Có phải Dinh đang bắt cáhai tay không? Cô nhăn mặt khi nghĩ tới chuyện sứt mẻ tình bạn thân thiết từ lúccòn cắp sách, mà đơn giản chỉ vì một người đàn ông. Hoa Phượng chạy xe chầm chậm, đầu óc cứ nghĩ đến việc tìm cho ra hướngđi đúng cho chuyện này. Đồng ý là trong tình yêu thì không có chuyện chia sớt.Nhưng có đáng không? Khi người ta đã muốn thay lòng đổi dạ thì dù có lôi kéocách mấy cũng không được. Hoa Phượng quyết định: “Mình cần phải chấm dứt với Công Dinh thôi”.Không phải vì ghen tức, cũng không vì nhường nhịn, mà chỉ vì cá tính củaDinh. Anh không tệ, có nhiều ưu điểm lắm, nhưng chỉ có một khuyết điểm, tuynhỏ nhưng cô hoàn toàn không chấp nhận. Đó là Dinh không có tính dứt khoát.Với cô, điều thật sự cần thiết cho tình yêu là sự dứt khoát, rõ ràng, không nênlấp lửng, dễ gây nên những chuyện hiễu lầm không đáng có. Hoa Phượng trở về nhà với tâm trạng không vui. Cô cất xe, lặng lẽ lên lầu,vào phòng riêng đóng cửa lại, sau khi dặn nhỏ với chị Châu là tới giờ cơm đừngkêu mình.www.phuonghong.com 106 www.taixiu.comTác Giả: Khánh Vân ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC Cô mở nhạc lên, nằm soài trên giường nghe, nhưng lại ngồi dậy tắt đi. Bìnhthường cô rất thích nghe nhạc. Cô cho rằng tiếng nhạc làm cho lòng cảm thấythanh thản, yêu đời hơn. Nhưng tiếng nhạc hôm nay cũng không làm cho côkhuây khoả. Ngược lại, cô còn cảm thấy ồn ào không thể tập trung tinh thầnđược. Mà tập trung tinh thần để làm gì nhỉ? Suy nghĩ về Dinh ư? Mình đã quyếtđịnh rồi cơ mà? Cô hít một hơi dài, ngã người ...

Tài liệu được xem nhiều: