Trời hãy còn tờ mờ, chưa sáng hẳn, Hoa Phượng đã bị thằng Hoàng gõ cửa phòng liên hồi. Có muốn nằm nướng thêm cũng không được yên với nó. Cô đành phải trở dậy chuẩn bị, vì lát nữa Công Dinh sẽ lái xe đến đón mấy anh em cô đi ra Vũng Tàu dự buổi lễ khai trương chi nhánh của công ty. Dưới nhà có tiếng cười đùa ồn ào làm cô hơi nhíu mày, nhưng cô chợt nhớ ra, thằng bạn của em cô cũng có mặt ở đây để đi chung. Hình như tối...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh hồng hạnh phúc P23Tác Giả: Khánh Vân ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC CHƯƠNG KẾT T rời hãy còn tờ mờ, chưa sáng hẳn, Hoa Phượng đã bị thằng Hoàng gõ cửaphòng liên hồi. Có muốn nằm nướng thêm cũng không được yên với nó. Côđành phải trở dậy chuẩn bị, vì lát nữa Công Dinh sẽ lái xe đến đón mấy anh emcô đi ra Vũng Tàu dự buổi lễ khai trương chi nhánh của công ty. Dưới nhà có tiếng cười đùa ồn ào làm cô hơi nhíu mày, nhưng cô chợt nhớra, thằng bạn của em cô cũng có mặt ở đây để đi chung. Hình như tối hôm quanó khăn gói tới đây ngủ thì phải. Đúng là mấy ông thần quậy, hễ nghe đi chơi làkhoái lắm. Có tiếng anh Huy và chị Bích nữa. Chà! Hai ông bà này cũng nôn khôngkém tụi nhỏ. Ông anh của cô cũng tức cười thật. Dự định sẳn là đám cưới xongsẽ đi Đà Lạt hưởng tuần trăng mật, nhưng lại đổi ý tấp theo đi chung với đámem út ra Vũng Tàu. Ổng cũng ham vui ghê. Khi nghe tiếng còi xe vang lên trước cổng, thì mọi người lục tục xách túi đira thật nhanh, vì đã chuẩn bị sẳn và ngồi chờ nãy giờ. KHởi hành sớm nên khi đến nơi thì mặt trời cũng chỉ mới vừa ló dạng. HoaPhượng bước xuống xe mà ngẩn ngơ nhìn cảnh thiên nhiên hấp dẫn, đến độkhông nghe tiếng gọi của Công Dinh. Thấy Hoa Phượng cứ đứng say sưa ngắm trời và biển, Dinh mỉm cười, bướctới gần. Anh đứng bên cạnh cô, im lặng. Một lúc sau, cảm thấy ánh nắng đã có vẻ hơi gắt, Hoa Phượng quay lại, địnhtrở vào. Chợt thấy Dinh vẫn đứng kế bên, cô ngạc nhiên: -Anh đứng đây hồi nào vậy? -Lâu rồi. – Dinh cười. -Sao em không biết? -Em lo nhìn đâu đâu chứ có thèm để ý đến anh đâu. Hoa Phượng phì cười vì câu trách của Dinh. Cô khoác tay anh, kéo đi: -Mình vào thôi anh. Nắng lên gắt rồi đấy. -Tưởng em không sợ nắng chứ. -Sợ chứ sao không sợ. Đứng thêm một hồi là anh cũng sẽ không nhận ra emluôn đó. -Sao vậy? - Đen thui như cô gái Châu Phi chứ sao.www.phuonghong.com 141 www.taixiu.comTác Giả: Khánh Vân ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC Tiệc chiêu đãi thật trịnh trọng, khách khứa khá đông. Có thể nói Hoa Phượngchẳng quen biết ai, ngoại trừ những người đã từng đến văn phòng ở Sài Gòn làcòn quen biết, nói chuyện với nhau vài lần. Còn ngoài ra là cô mù tịt. CôngDinh cứ dẫn cô kè kè một bên, gặp ai cũng giới thiệu. Không có ai là anh khôngquen. Cũng phải thôi, vì một tay anh giao dịch lo cho việc thành lập chi nhánh ởđây cơ mà. Hp để ý, thấy khắp nơi chỗ nào cũng đầy những lẵng hoa. Không thiếu thứgì, từ hoa lan, cẩm chướng…cho đến các loại hoa dại như thạch thảo…đủ màusắc. Loay hoay tiếp khách cho đến trưa mới ngớt. Mọi người rủ nhau ra biển tắm.Mặc dù cũng thích tắm biển lắm, nhưng Hoa Phượng lại sợ bị sạm da, vì thấytrời nắng gắt quá. Thanh Trà thì không sợ nên cứ ào xuống biển tắm thoải mái. Thế là chỉ một mình Hoa Phượng ngồi lại trên bãi. Chẳng ai như Công Dinh,dám bỏ mặc cô mà xuống dưới chơi đùa với mọi người. Ngồi trên cát nhìn ra, thấy những cái đầu của mọi người nhấp nhô trên sóng,Hoa Phượng cứ tức anh ách. Không chịu nổi cảnh bị bỏ mặc, cô bèn đứng dậy,cứ để nguyên quần áo như thế mà chạy xuống nước, không thèm thay đồ tắm. Mọi người thích chí cười vang, té nước vào người cô tới tấp. Dinh phải laotới, kéo cô ra xa nhóm người đang quậy phá. Tìm được một chỗ tương đối yên ổn, hai người nhìn lại thì thấy ai nấy cũngkhông còn chùm nhụm vào nhau nữa, mà đã tản ra chơi riêng hết trơn. Anh Huyvà chị Bích đang mon men tới gần chỗ hai người, nhưng chợt nhận ra Dinh vàHoa Phượng đang nhìn, họ bèn kéo nhau tảng ra chỗ khác. Thằng Hoàng và bạn nó thì hì hụp bơi ở tít ngoài xa, khiến Hoa Phượng losợ cho đứa em, bèn hét om sòm kêu nó trở vộ Nó quơ quơ tay trấn an cô, nhưngcũng nghe lời bơi vào gần gần một chút. Quốc thì đang dìu cho Thanh Trà tập bơi ở đằng kia. Dinh tức cười, nói vớiHoa Phượng: -Ngoài biển sóng lớn như vầy, làm sao mà tập bơi được. Muốn tập bơi thỉphải tập trong hồ chứ. Này! Em có biết bơi không? -Không. -Sao không tập? -Tại không ai dạy. -Thì anh nè. -Tập ở đây hả?www.phuonghong.com 142 www.taixiu.comTác Giả: Khánh Vân ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC -À…không. Thôi, giờ thì em chỉ nhúng nước chơi thôi. Chừng nào về, anh sẽđưa em đi tới hồ bơi để tập. Nhúng nước chán, Hoa Phượng đòi lên. Công Dinh cùng đi với cô về côngty thay đồ. Buổi chiều, Hoa Phượng lại rủ anh ra bãi. Dinh nhướng mắt, ngạc nhiên hỏi: -Em muốn tắm nữa hả? -Không. -Vậy ra ngoài đó làm chi? -Thì…đi dạo. -Ừ. Hai người nắm tay nhau, chầm chậm thả bộ dọc trên bãi biển. Phìa sau haingười là những dấu chân in trên cát. Phiá ngoài kia là những ngọn sóng dangdập dìu vỗ ều. Sóng biển lúc hoàng hôn thật êm ềm, tho mộng. Công Dinh chợt bấm nhẹ tay Hoa Phượng. Cô nhìn theo ánh mắt anh, vàphía trước Quốc và Thanh Trà ...