Danh mục

Ánh mắt trái tim P2

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 257.89 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

ALô! Mẹ à! Chuyện đó con đã nói rất rõ rồi eòn gì, con cúp máy đây. Trằn Khắc bực mình tắt máy. Không hiểu sao mọi người cứ thích quay anh như một cái chong chóng, mà anh thì chúa ghét điều đó. Hầm hầm cái mặt bước trở vào siêu thị, cái đầu Khắc căng ra muốn nổ nên chầng biết được gì. - Ái da! Một tiếng con gái kêu lên. Mới nghe là đã biết cô nàng nhựa như thế nào rồi. Tuy vậy, Khắc vẫn lịch sự đỡ cô ta...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh mắt trái tim P2Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM PHẦN 2 A Lô! Mẹ à! Chuyện đó con đã nói rất rõ rồi eòn gì, con cúp máy đây. Trằn Khắc bực mình tắt máy. Không hiểu sao mọi người cứ thích quay anhnhư một cái chong chóng, mà anh thì chúa ghét điều đó. Hầm hầm cái mặt bước trở vào siêu thị, cái đầu Khắc căng ra muốn nổ nênchầng biết được gì. - Ái da! Một tiếng con gái kêu lên. Mới nghe là đã biết cô nàng nhựa như thế nàorồi. Tuy vậy, Khắc vẫn lịch sự đỡ cô ta đây: Xin lỗi cô, tôi vô ý quá: Bộ đui hay sao mà đâm sầm vô người ta vậy? ông... - Cô… Trần Khắc khi tay về phía cô gái, cái giọng the thê, dịu dàng lúc nãy như tanbiến. Cô gái cũng sững người vì nhận ra anh. Cô trợn mắt: - Là anh à? - Lại là cô. Cả hai đồng thanh reo lên, Khắc cười mai mỉa: - Không lần nào gặp cô mà yên thần cả. Đúng là xui xẻo. Cái bàn tọa ê ẩm mà Ngọc Giao vẫn phải hếc xéo Khắc một cái như cắt đầuanh ta ra. Cái con người gì đâu mà vô duyên, độc tài. Đụng cái ầm vô người tamà còn mắng mỏ. Đúng là vô lý hết sức mà. Cô chống tay đứng dậy trên đôi giày cao gót, cô sừng sộ: - Còn mắng hả? Anh mới là người xui xẻo, ai đụng tôi một cái như trờigiáng. Không xin lỗi còn ở đó mà lớn tiếng hả? Khắc quên đây là nơi công cộng nên sẵn bực tức anh đã mắng cô. Anh quêncô nàng này có cái mồm rất đáng sợ. Ngại ngùng nhìn mọi người chỉ chỏ mình,anh đành miễn cưỡng lượm túi xách lên cho cô: - Xin lỗi. Tôi hơi nông, cô không sao chứ? Ngọc Giao lại lườm anh, cái mặt lầm lì kia mà không làm dữ thì có nước bịlàm thịt à: - Cảm ơn ông, tôi chưa có chết. Cô nguýt anh:www.vuilen.com 17Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Tôi sẽ đi kiểm tra bác sĩ, ngày mai tôi mà bị mẻ miếng xương nào thì...thì... Trần Khắc chợt phì cười: - Một chồng năm cơn của cô sẽ xé xác tôi. Lừ mắt Ngọc Giao giựt cái túi quàng qua cổ: - Biết vậy thì tốt. - Nè! Cô không sao thật chứ Ngọc Giao lại liếc anh một cái bén ngót. Cáicách quan tâm của anh ta trông đáng ghét làm sao, thật lòng thì ít mà giả dối thìnhiều. Lại còn con mắt nữa chữ! Nheo nheo đáng ghêt. Tôi mà có phép màu, tôisẽ biến cho nó... té luôn. - Ánh mắt kinh người làm sao? - Nè! Có đi nhớ để bác sĩ khám chớ đừng khám bác sĩ nghen. Trần Khắc nói với theo khi Ngọc Giao bỏ đi. Chợt anh nhìn xuống đất mộtcây chì kẻ mày. Có lẽ lúc nãy ngã nó đã rơi ra khỏi giỏ cô ta. Anh đoán thế rồibuột miệng: - Con gái gì mà hậu đậu. Buổi tối tại biệt thự Hoa Nhớ. Hai ly càphê bốc khói nghi nghút tỗa mùithơm lừng trên bàn nhưng chẳng ai thêm nếm thử. Gương mặt Trần Khắc nhănnhúm đến đáng sợ, anh gầm gừ: - Mẹ đừng đề cặp đến chuyện này nữa, con muốn yên tĩnh. - Mẹ làm thế là vì ai hả? Anh cau mày, đôi mắt nheo lại muốn híp mí, anh đang kễm lấy cái cảm xúcphái lồng lộng như con thú hoang. - Vì con. Cầu này con đã nghe cách đây năm năm. Bây giờ con không muốnnghe nữa. Anh khoác tay: - Mẹ về đi. Con phải nghỉ để mai đi làm. Thái độ cương quyết của anh là một dấu hiệu kết thúc câu chuyện. Bà Ngọc An xuống giọng: - Con đừng như thế Khắc àt Hãy bình tâm suy nghĩ lại đi. Con không thểsống như năm năm qua được. Cái nhà này rồi sẽ ra sao hả con? Trần Khắc mím môi thật chãt cố nén cái gì đó để không thất thành lời. - Mẹ về đầy. Con hãy suy nghĩ kỹ những lời mẹ nói đi. Suy nghĩ! Lúc nào anh cũng phải suy nghĩ. Trần Khắc bật cười khan:www.vuilen.com 18Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Nếu lúc nãy ngồi đó mà nghĩ có lẽ anh điên mất. Búng tàn thuốc vào màn đêm, anh ngắm nhìn khung cảnh của quán. Cũngmay anh đã phóng xe đến đây. Những khóm trúc được trồng để chia không gian thành những ô riêng biệtkhá phù hợp cho những đôi tình nhân lý tưởng thật. Anh dụi thuốc vào gạt tàn, khuấy nhẹ ly càphê. Cảm glác thoải mái ung dungtự tại thật không gì tuyệt bằng. Cứ ngồi ngân nga theo nhạc Trịnh nhầm nháp lycàphê ban mê, quên hết sự đời. Đơn giản thế nhưng thật hiếm hoi với anh. TrầnKhắc luôn trói mình vào trách nhiệm, vào một cái gì đó vô hình mà chính bảnthân anh đã suy nghĩ nhiều đêm cũng không lý giải được. Bộ dạo này bài vở nhiều lắm hay sao tôi thấy cậu đờ đần. Mệt à? Trần Khắc chợt chú ý cái bàn trước mặt vì giọng con gái trong trẻo quenquen: - Nãy giờ sao cậu không nói mà lại nhìn tôi? Lạ lắm à? Ánh đèn mờ từ những trái banh nhỏ treo trên đầu nhưng đủ cho Khắc thấygương mặt cậu trai kia. Gương mặt không có gì là già dặn cùng với cặp kính cận trông anh ta chắc làsinh viên. Khắc hơi nheo mắt nhìn cô gái. Cả ba ngồi như một đường thắng nênanh chỉ thấy câi đuôi tóc cột cao. Anh thầm cười khi nhận ra giọng cô gái. Cảm ơn cậu ...

Tài liệu được xem nhiều: