Thông tin tài liệu:
Trần Khắc trở ra thì anh đã mất. Kẻ với áo thun ba lỗ. Ngọc Giao khẽ quay mặt đi để khỏi phải nhìn thân hình quyến rũ của anh. ở anh ta lúc nảo cũng có cái gì đó thật mạnh mẽ, dữ dội, đồng thời luôn có sự dịu dàng nồng cháy. Thọc hai tay vào túi quần anh đứng cạnh cửa xe nói giọng uy quyền: - Sao không vào nhà? - Cô lườm anh rồi hất mặt đi: - Tại sao tôi phải vào? Anh nhún vai tỏ ra bất lực. Ngọc Giao bĩu môi,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh mắt trái tim P4Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM PHẦN 4 T rần Khắc trở ra thì anh đã mất. Kẻ với áo thun ba lỗ. Ngọc Giao khẽ quaymặt đi để khỏi phải nhìn thân hình quyến rũ của anh. ở anh ta lúc nảo cũng cócái gì đó thật mạnh mẽ, dữ dội, đồng thời luôn có sự dịu dàng nồng cháy. Thọc hai tay vào túi quần anh đứng cạnh cửa xe nói giọng uy quyền: - Sao không vào nhà? - Cô lườm anh rồi hất mặt đi: - Tại sao tôi phải vào? Anh nhún vai tỏ ra bất lực. Ngọc Giao bĩu môi, làm như anh ta hiền lắm vậy. Ai nhìn vào lại tưởng mình ăn hiếp hắn cho mà xem. Cửa xe bật mở một cách dứt khoát, Ngọc Giao hoảng hồn khi anh thò đầuvào. Không nói không rằng, anh bế bổng cô lên, Ngọc Giao la oai oái: - Có buông ra không? Ai cho phép anh làm vậy hả? Trả lời cho cô là gương mặt lầm lì đến đáng sợ của anh, Ngọc Giao tức giậnvừa la vừa vung hai chán hông thoát thân. Cái jupe thì ngắn, chần cô lại dài nên cái dáng cô nằm trên tay anh thật khiêugợi. Khắc vừa bước đến phòng khách thì dừng lại, anh nhìn xuống đôi chân cô,anh phải thừa nhận là cô có đôi chân rất đẹp. Nhìn đôi mắt anh cứ đăm đăm côcàng cuống lên, đấm vào lưng anh, cô nạt khẽ: Còn không mau bỏ xuống. Nhìn cô bằng ánh măt thật tinh quái, anh mímmôi cười cười rồi lại ẵm cô đi thẳng. Căn nhà rộng thênh thang mả chỉ có cô vàanh khiến cô nghĩ đến điều xấu nhất khi anh đá mạnh cánh cửa ngay sau phòngkhách. - Anh đừng hông làm bậy nghen! Tôi sẽ giết anh nếu anh đám làm điều đó. - Điều đó là điếu gì? Anh kề sát mặt cô hỏi giọng trêu chọc, cô mở mẩt nhìn anh đầy giận dữ. Côđưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Quỉ quái gì thế này. Hình như nơi này xâylà để làm hồ bơi vì noài hồ bơi ra nó chẳng có gì nữa, xung quanh được bao bọcbằng kính, phía đưới được lót gạch màu nầu cứ như bãi cát bao bọc lấy biểnxanh. Thấy cô cứ lơ ngơ, Trần Khắc trẩm giọng: Giờ mới là lúc bỏ xuấng nè.www.vuilen.com 51Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Nói chưa dứt câu, anh đã thảy cô ra giữa hồ một cách không thương tiếc.Trời đất ơi! Cái tên khó ưa kia thật dã man mà. Cô định kêu lên mắng chửi anhta câu gì đó nhưng không có cơ hội vì đã chìm ngập nước lạnh buốt. Khép cửa lại, Khắc bước ra ngoâi với nụ cười tủm tỉm, anh xoa xoa bờ vai,cô nàng dữ tợn hơn anh nghĩ nhiều. Ngọc Giao tươi mát trong bộ đồ mặc nhà màu trắng có đểm những bông hoalục bình tim tím ở gấu áo và gấu quần. Chiếc áo dầy ôm sát người như tăng thêm sự mảnh khảnh, quyến rũ cho cô. Chỉ liếc cô đúng một cái, Khắc chăm chú vào bàn ăn: Thức ăn xong rồi. Ngối đi. Cô ngượng ngùng ngồi đối diện anh, mái tóc còn ướt nưóc xỏa dài trên vainhưng Khắc vẫn không nhìn đến lần thứ hai. Hơi quê quê vì mỹ nhân kế đã bị vỡ. Ngọc Giao nhướng nhướng mày: - Cảm ơn anh. Tại lúc nãy anh không nói nên tôi mới hiểu lầm. Khắc lẩm lì gẩp thức ăn: Lúc nãy tôi nghe cô mẩng tôi ghê lắm mà. Đồ nhỏ mọn. Cô cười gượng: Thì tại tôi tưởng anh quăng tôi vô hồ rồi bỏ đi luôn, tôi đâu biết trong đó cómột phòng tắm và có bộ đồ đẹp này. Anh im lìm ăn cơn. Ngọc Giao cong môi: - Nhưng cái cách mà anh bảo tôi đi tắm đó thì hơi dã man đó. - Từ nay về sau cô mà ăn mặc như lúc sáng nữa thì tôi sẽ vứt cô từ lầu mườixuống chứ không phải xuống nước như thế đâu. Cô liếc xéo anh một cái bénngót. Người ta mặc chử mình mặc đầu mà cau có vô duyên. Khắc đứng dậy mở tủ lạnh, anh lấy chai nước uống một hơi. Đặt cái chai trởlại chơ cũ, anh bước ra khỏi phòng ăn: - Cô rửa chén đấy. Ngọc Giao la toáng lên: - Không được. Tôi không biết làm. Anh đứng án ngay cửa nói vọng vào: - Không biết thì tập cho biết. Ìwww.vuilen.com 52Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Ì Ì R ửa chén xong đã hơn hai giờ, Ngọc Giao uể oải thả người xuống salon.Căn nhà lạnh lẽo, chắc Khắc ít tới đây. Cô nằm dài ra ghế suy nghĩ. Một cănnhà rộng thênh thang với đầy đủ tiện nghi nhưng hoang vắng không như nhà cô. Ngọc Giao chạnh lòng khi nhớ đến cha mẹ. Sau khi xem xong bàl báo mẹ đuổi cô ra khỏi nhà một cách không thươngtiếc. Lúc đó vì tức mẹ đã không cho cô giải thích nên Ngọc Giao đã bỏ đi thật. Giờ nghĩ lại cô mới thấy thương mẹ. Tuy ở nhà Gia Thanh đầy đủ như nhàcô nhưng dầu gì thì ỡ nhà mình vẫn hơn. Nhưng còn ba nữa. Cô giận ông ghêgớm. Mẹ giận không đi tlm cô nhưng ông phải đến thăm cô chứ! Biết thế nàocô cũng ở nhà Gia Thanh mà không thèm đến thăm một lần hỏi có giận không. Suy nghĩ lung tung rồi Ngọc Giao đem cả giận dỗi vào trong giấc ngủ. Cô thức dậy thì nắng chiều đã tắt, cô có cảm giác Khắc đã ngồl đầy rất lâu vìgạt tàn đầy ắp đầu thuốc. Để làm gì. Cô vội sờ lên môi, anh ta lại giở trò trong lúc mình ngủ. Ôi! Xấu hổ chết điđược. - Tại sao cô có thể đểnh đoảng nằm hớ hênh ra đó mà ngủ cơ chứ! Cô úp mặt lên đùi tự trách. Đã biết hắn là tên phù thủy mà còn tạơ cơ hội chohắn, cô , đúng là điên mà. Ngọc Giao ngẩn đầu dậy. Không đươc, mình phải nóichuyện rõ ràng với hắn. Hắn không có quyền đối xử với mình như một món đồchơi hay đứa con nít như thế. Cô bật dậy vào toalét, trong một thoáng Ngọc Oiao đã tươi tỉnh và gọn gàngvđi đuôi tóc nhỏng nhảnh. Ngước nhìn lên lầu. Cô đoán Khắc không có trên đóvì nó quá im lìm. So vai cô bước ra sân. Không có ai ngoài mấy cái lá rơi. Ngọc Giao đoán cái nhà này lâu lắm không có ai ở. Nhìn lớp lá dày cộmdưới chân là đủ biết rồi. Bặm gan cô đi vòng ra sau, quả nhiên là Khắc đang ở đây. Anh đang nằmtrên võng mắc giữa hai cầy mận, bên cạnh còn một cái võng trống. Ngọc Giaothản nhiên ngồi xuống chiếc võng đối diện vỡi anh. Cô nhìn vào chiếc bàn làm bằng cá ...