Danh mục

Ánh mắt trong tim P13

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 166.28 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thằng Tiến làm thầy giáo, dạy thằng Lượm với con Hậu học cả hai tháng nay ở nhà Thành. Hôm nay hai đứa học hoài một bài không thuộc, Lượm xếp vở, đứng lên cương quyết: - Tao hổng học nữa. Phải đi lượm bịch thôi. - Em cũng đi - Con Hậu nói. Thằng Tiến gãi đầu, ngập ngừng: - Bộ hai đứa ăn dĩa cơm hồi nãy hổng no hả? Thằng Lượm tuyên bố: - Tao không thể ăn của mày hoài được. Tao phải tự kiếm sống. Má tao dạy,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh mắt trong tim P13Tác Giả: Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM CHƯƠNG XIII T hằng Tiến làm thầy giáo, dạy thằng Lượm với con Hậu học cả hai thángnay ở nhà Thành. Hôm nay hai đứa học hoài một bài không thuộc, Lượm xếp vở, đứng lêncương quyết: - Tao hổng học nữa. Phải đi lượm bịch thôi. - Em cũng đi - Con Hậu nói. Thằng Tiến gãi đầu, ngập ngừng: - Bộ hai đứa ăn dĩa cơm hồi nãy hổng no hả? Thằng Lượm tuyên bố: - Tao không thể ăn của mày hoài được. Tao phải tự kiếm sống. Má tao dạy,không được xin xỏ người khác. - Mày đâu có xin, tự tao cho mà. - Cũng vậy thôi. Cảm ơn mày nghe Tiến. Đợi má tao khoẻ, mình lại tiếp tụchọc nghen. Một lúc, hai đứa khoác bị lên vai, tay cầm que cời, đi dọc ra lộ lớn. ThằngTiến buồn thiu, khoá cửa nhà Thành, chạy về. Má nó hỏi: - Gì mà buồn vậy con? Chú Thành về chưa? - Dạ chưa. Chú dặn con đem cơm qua bà ngoại thằng Lượm. Má thằng Tiến chép miệng: - Đã nghèo còn đa mang chi hổng biết. - Là sao má? - Chú ấy lo thân chưa xong, sắp hết tiền ăn rồi, còn lo cho người ta. Chừngđói mới biết. - Nghe chú nói tuần sau đi làm mà. Má thằng Tiến xới cơm vô cà mèn, hứ hé: - Đi làm đủ nuôi thân chớ nuôi sao nổi ba cái tàu há mồm với cô bệnh nhân?Cha! Hổng biết đầu tháng có đóng tiền không đây? Thằng Tiến buồn buồn lủi lên gác. Tuổi lên mười, nó đủ ý thức hiểu mọichuyện. Nó cũng biết nhà nó không khá giả gì, nhưng nó thương chú Thành, côNhân lắm. Thương cả bà ngoại Hiền với anh em thằng Lượm. Đến hôm nay,con heo đất nó hết sạch, vì mua cơm, mua bánh mì cứu đói.www.phuonghong.com 74 www.taixiu.comTác Giả: Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM Lúc ấy, anh em thằng Lượm đang lang thang ở các công trình xây dựng, rồira lộ chính đi dọc Hương Lộ 14, trên vai hai đứa, cái bịch kha khá nặng, còn cáibụng cồn cào đói khát. - Anh Lượm! Tới chỗ bán chưa? - Chưa. Còn xa. Mày sao vậy? - Khát nước - Hậu liếm đôi môi khô, nói. - Ráng tới chỗ quán cơm, tao xin nước. Hai đứa chưa tới quán cơm, đi ngang căn nhà hai tầng có cửa mở rộng, conHậu chỉ tay vào chậu hoa sát tường rào. - Cái bông hồng đẹp quá, hái đi anh Lượm. - Làm gì? Họ đánh à mày. - Má thích nó lắm. Hái đem cho má. Thằng Lượm thò cánh tay gầy nhom qua khe hở, ngắt cái bông hồng. Gaiđâm chảy máu tay, nó xuýt xoa đưa cho con Hậu, nói: - Coi chừng gai đâm đau lắm. Con Hậu ghim cái hoa lên vành mũ rơm, tung tăng chạy. Hai đứa liền bị gọigiật lại. - Này hai cháu! Thằng Lượm quay lại, lo sợ. Là ông Đăng thấy hai đứa, ông cau mày: - Nhớ bác không? - Dạ nhớ. - Hai đứa e dè đáp. - Tụi cháu đi đâu đây? Không vô bệnh viện thăm mẹ ư? - Dạ, bệnh viện không cho tụi cháu vô. Tụi cháu đi lượm bịch bán. Ông Đăng cau mày. Dĩ nhiên công ty không thể nuôi cả nhà Nhân, nhưngĐạt nói ông cứ giao hết cho Đạt, Đạt sẽ lo đầy đủ. Vậy mà hai đứa nhỏ lại đilượm rác làm kế sinh nhai. Thằng Đạt làm gì đây? - Hai đứa đi, ngoại có biết không? - Dạ biết. Ngoại nói đành vậy thôi. Ngoại còn phải đi giặt đồ cho mấy chúcông nhân nữa, huống gì tụi cháu. Ông Đăng thở ra. Đời thật lắm cảnh nát lòng. Ông bước qua bên đường, muahai bịch nước mía, hai ổ bánh mì thịt, đưa cho hai đứa, nói: - Chiều rồi, hai cháu coi về với ngoại. Ông đi vô, ngoái lại nói:www.phuonghong.com 75 www.taixiu.comTác Giả: Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM - Bác dặn nhé. Đừng hái hoa nhà bác, để xem cho đẹp, cũng đừng tự tiện vàonhà người khác, coi chừng chó cắn. Hai đứa dạ, lầm lũi đi. Ông Đăng nhìn bông hồng đỏ thắm trên vành mũ béHậu nhấp nhô, đầu lan man nghĩ ngợi. Cũng vào lúc ấy, ở bệnh viện, Nhân cương quyết đòi về, cô biết tiền viện phíkhó trả nổi. Thành năn nỉ: - Em cứ nằm cho khoẻ, mọi việc có anh đây. Nhân cắn răng. Từ hôm qua đến giờ, người ở chỗ cô làm không một ai đếnthăm. Đạt và ông Đăng cũng không. Nhân chua xót nghĩ, họ muốn đuổi cô mộtcách tế nhị. Làm phụ hồ, cần sức khoẻ, cô như vậy, ai dám mướn? Người y tá tế nhị thông báo mai phải nộp thêm tiền, nên Nhân phải ra việnthôi. - Lấy gì lo hở anh? Anh chưa đi làm mà. Thành bóp tay Nhân đến đau, anh nói khó nhọc: - Thật ra, anh cần bao nhiêu tiền cũng có. Anh còn đứa em ... Từ lâu, Nhân mang máng hiểu, chớ không hỏi vì thấy Thành không muốnnói. Cô lắc đầu: - Nếu anh không muốn tha thứ, thì đừng vì em quay về. Anh hiền từ nhưvậy, mà không thể tha thứ nghĩa là nó rất gian ác, anh nên tránh xa nó. - Nó không phải vậy. Thành lưỡng lự một lúc, anh nói: - Nghe anh, cứ nằm nghỉ. Anh đi một lúc sẽ quay lại. Thành đứng lên, đôi mắt màu mây hướng về cô y tá: - Nhờ chị coi chừng cổ, tôi về đem tiền đến. Anh đi từng bước chững chạc. Cây dò đường hướng về trước. Nhân nhìntheo vừa cảm động, vừa cay đắng ...

Tài liệu được xem nhiều: