Thành đứng lại, nghiêng tai lắng nghe, không tiếng động lạ, không tiếng thở, chỉ có tiếng gió đưa cây lá rì rào. Nhưng Thành có linh cảm, rất gần bên anh, một con người đang đứng. - Ai đó? Đạt phải không? - Em đây. - Nhân! - Thành sững sờ - Em làm gì ở đây? Cô đến gần tới mức anh nghe hơi thở và tiếng đập trái tim cô: - Đạt nói ngày mai giỗ má anh, nên đưa em tới dẫy mộ. Mày Thành nhăn nhíu: - Nó...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh mắt trong tim P19Tác Giả: Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM CHƯƠNG XIX (chương kết) T hành đứng lại, nghiêng tai lắng nghe, không tiếng động lạ, không tiếngthở, chỉ có tiếng gió đưa cây lá rì rào. Nhưng Thành có linh cảm, rất gần bênanh, một con người đang đứng. - Ai đó? Đạt phải không? - Em đây. - Nhân! - Thành sững sờ - Em làm gì ở đây? Cô đến gần tới mức anh nghe hơi thở và tiếng đập trái tim cô: - Đạt nói ngày mai giỗ má anh, nên đưa em tới dẫy mộ. Mày Thành nhăn nhíu: - Nó đâu mà em lại một mình? - Đưa bác trai về rồi. Bác ngất ở đây từ hồi nào không biết. Thấy bác nằmtrên mộ, trán chảy máu. Em muốn đi theo, nhưng Đạt nói không cần. Thành cố dằn một câu hỏi, nhưng rồi không dằn nổi: - Ổng có sao không? Nhân im lặng nhìn Thành. Chú Bảy nói đúng. Không gì bằng máu thịt, rồithời gian sẽ làm tốt công việc xóa nhoà. - Em không biết. Thấy Đạt lo lắm, nhưng bác đã tỉnh. Nói sơ ý vấp ngã thôi.Bác nói tại hồi đêm tụng kinh gì đó khuya quá. Thành lần ngồi bên mộ. Anh nghe mùi cỏ thoảng vì dập nát. Cô ấy đã dọnsạch cây cỏ dại mọc quanh mộ rồi. Tụng kinh. Từ bao giờ ba làm bạn cùng câukinh tiếng kệ? Đạt có đau khổ khi Nhân yêu mình? - Anh thắp hương cho má đi. Nhân đặt vào tay Thành nắm hương thoảng mùi trầm. Thành rung động khinghe cô nói chữ má trống không. Thành mù, nhưng con tim anh sáng để biết Nhân yêu anh và Đạt là ngườiđau khổ. Nó đã vì ta hy sinh quãng đời trai trẻ vui tươi. Ta là người tàn phế. Máơi! Má dạy con làm sao đi má. Thành xá thật sâu, tự mình mò mẫm cắm hương lên mộ, rồi quay bước địnhbỏ đi. - Nếu anh bỏ đi không nghe em nói thì chính anh là kẻ vô nhân tình, khôngtim, tàn nhẫn với mình, với em trai và bất công với em.www.phuonghong.com 113 www.taixiu.comTác Giả: Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM Thành sững người. Xưa nay, Nhân rất dịu dàng, cả lời cay đắng chua ngoacũng không biết nói. - Em có vài điều cần nói rõ với anh. Hơi dài đấy. Anh ngồi xuống đây, emnghĩ má anh cũng nghe những lời này. Họ ngồi thật sát nhau, dưới ánh nắng mai rực rỡ. Hương tóc cô phả vào mũiThành khiến anh xao xuyến bồi hồi. Lâu rồi, anh không được ôm cô trong tay,hôn cô và được cô vuốt ve lên mặt thì thầm lời yêu dịu dàng. - Đúng ra, em không định nói, mà người lên tiếng phải là anh. Chỉ có anhmới giải toả hết áp lực trong Đạt, trong em. Nhưng lúc nhìn ba anh đã tỉnh, vẫnnằm bên mộ, dang tay như muốn ôm má, ôm cả nỗi hối hận ăn năn trọn quãngđời, em chợt hiểu một điều. Muốn có hạnh phúc, chỉ cần đơn giản hoá, giảm bớtmọi tham vọng, sân si. Em chợt hiểu, cuộc đời ngắn ngủi lắm, phải biết trântrọng nắm bắt từng phút giây hạnh phúc đời mình. Thành! Anh có yêu emkhông? Anh ngỡ ngàng định nói rồi lại ngần ngừ. Đạt yêu Nhân! - Anh nghĩ tới Đạt à? Để làm gì? Trong khi ta yêu nhau. Cô vụt ngã vào anh, hôn anh hấp tấp vẻ khao khát. Thành ghì lại cô, cuốngquýt tìm môi cô hôn cuồng nhiệt và đẩy cô ra vội vã. - Đạt đã hy sinh cho anh rất nhiều. Nó yêu ... Nhân bịt miệng Thành: - Ta yêu nhau và Đạt là người sống rất lý trí, thực tiễn. Em từng giận anh dấuem mối tình thất bại trong quá khứ và chính Đạt làm cho em hiểu, điều ấy chẳngnghĩa gì. Nhân lại hôn Thành, dịu dàng và say đắm. - Mọi thứ trên thế gian đều có thể bán mua, trao đổi. Mỗi tình yêu chân thậtvà tình máu mủ thiêng liêng là vô giá. Ta yêu nhau, người hạnh phúc nhất làĐạt. Bởi Đạt thấy tình thương và sự hy sinh dành cho anh được anh thấu hiểu vàanh xứng đáng cho Đạt hy sinh. - Có phải vậy không? Anh rất sợ Đạt đau lòng. - Điều Đạt đau lòng nhất là anh chưa chịu tha thứ cho ba anh, cũng là ba củaĐạt. Anh thấy đó, Đạt có thiếu thứ gì. Giữa hàng vạn người cùng trang lứa, Đạtvượt lên tất cả. Đạt chỉ bất lực vì không thể gánh vác mọi lỗi lầm thay mẹ chathôi. Thành cúi đầu suy tư. Anh nhớ về tháng năm tăm tối kiếm sống bằng tiếngđàn non trẻ, lấy đêm làm ngày. Đau khổ và căm thù quật ngã anh. Ý thức muốncó tiền để dựng lại mái nhà quật ngã anh. Anh gục xuống bên chiếc dương cầmvới một hình hài tiều tuỵ xác xơ.www.phuonghong.com 114 www.taixiu.comTác Giả: Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM Người ta khiêng anh, vứt vào xe cấp cứu. Đạt đã tìm thấy anh như vậy đấy.Và nó đã khóc mãi suốt mấy ngày đêm bên giường bệnh, không hề chợp mắt, sợanh lại một lần nữa biến mất ra khỏi đời nó. Rồi sao nữa nhỉ? Nó không khóc nữa, cũng không nói gì, cứ như hình bóngbên anh, vất bỏ hết công việc. Anh hết chịu nổi: - Em về đi. - Anh về với em nhé. Má nói chúng ta phải bên nhau. - Không. Anh có cuộc đời và công việc của anh. Cả hai không ai nhắc tới thảm kịch tám năm trước. Đạt chỉ nói: - Vậy từ nay, cuộc đời và công việc của anh là của em. Nó theo anh đến cácnơi anh đánh đàn, lo ...