Danh mục

Ánh mắt trong tim P6

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 180.53 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đạt không đắn đo, hỏi độp Ánh, sau cả tháng trời tìm không thấy Thành. - Mấy lần Ánh ghé chơi, có gặp ai trong nhà anh không? Ánh không phải kẻ vô tâm, sự khác thường ở Đạt suốt mấy tuần qua, với Ánh là một bài toán chưa có đáp số. Nhưng cô thản nhiên nói: - Không. Bộ nhà anh, ngoài anh và dì Út, còn có ai nữa sao? - À! Không. Ánh này! Em có quen người bạn nào tên Thành không? Cô lắc đầu: - Em không nhớ....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh mắt trong tim P6Tác Giả: Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM CHƯƠNG VI Đ ạt không đắn đo, hỏi độp Ánh, sau cả tháng trời tìm không thấy Thành. - Mấy lần Ánh ghé chơi, có gặp ai trong nhà anh không? Ánh không phải kẻ vô tâm, sự khác thường ở Đạt suốt mấy tuần qua, vớiÁnh là một bài toán chưa có đáp số. Nhưng cô thản nhiên nói: - Không. Bộ nhà anh, ngoài anh và dì Út, còn có ai nữa sao? - À! Không. Ánh này! Em có quen người bạn nào tên Thành không? Cô lắc đầu: - Em không nhớ. Nhưng bạn thân thì không có. Sao anh hỏi vậy? Đạt nhìn mặt Ánh, biết cô nói thật. Anh buồn bã quay đi, quên cả chào Ánh. Phòng làm việc buổi trưa vắng người, Ánh quyết hỏi cho ra lẽ. Cô kéo Đạtlại: - Có chuyện gì, sao anh không nói với em? Đạt lo đãng: - Chuyện không liên quan đến Ánh đâu. Ánh tự ái. Hai người yêu nhau, sao lại không liên quan? Hay quả thật côchưa nắm chắc con tim Đạt? - Anh nói vậy nghĩa là sao? Em chưa là gì trong anh ư? Đạt sực tỉnh. Câu nói Ánh như muốn xác định chuyện hai người. Nhưng vớianh, hiện tại chưa phải lúc. Anh thích Ánh đâu có nghĩa là tất cả. - Anh đang có chuyện buồn trong nhà, Ánh thông cảm, một lúc nào đó, anhsẽ nói rõ ràng. Giờ anh phải đi. Xin lỗi Ánh. Ánh bất lực nhìn theo. Cô hiểu anh khá rõ. Đối với công việc, Đạt nghiêmtúc. Đối với đối thủ, Đạt không từ thủ đoạn để đạt kết quả. Đối với đồng sự, Đạthoà đồng. Chỉ riêng với bản thân anh, giờ Ánh mới thấy, khi Đạt khép kín mình,không một ai có thể đến gần. Lúc ấy, Đạt đã về lại công trình. Thật ra, anh muốn về nhà, một mình trongcõi riêng tư ấy, nhưng Đạt là mẫu người của công việc và trách nhiệm. Ngôi nhàhọ đang thi công, cách chi nhánh công ty một quãng. Nhân cũng theo côngtrình, tiếp tục công việc phụ hồ. Đạt dừng xe, cùng lúc Nhân tất tả chạy ra, má đỏ hồng trong nắng. Côngtrình còn vắng lặng bởi đang giờ nghỉ trưa. Thấy Nhân, Đạt hỏi: - Sao chị đi làm sớm vậy?www.phuonghong.com 38 www.taixiu.comTác Giả: Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM - Lúc sáng, tôi rửa sạn chưa xong. Nhân xắn tay áo, tới bên bể rửa, nhìn Đạt hỏi lại: - Sao ông ghé sớm vậy? Công trình có vấn đề ư? Chẳng hiểu sao, vẻ mặt khắc khổ, xanh xao của Nhân khiến Đạt có ấn tượng.Lạ kỳ nhất là đôi mắt, đôi mắt chị vẫn trong veo, trong một hình hài cằn cỗi. Đạt đến ngồi tựa vào đống cốp pha chất cao, nhìn Nhân và nói: - Không ai như chị cả. Làm hết việc không hết giờ. Tôi đến đây vì chẳng cóchỗ nào để đi. Nhân ngẩn ra, chẳng lẽ anh ta nghèo hơn mình, đến độ không có nhà? Khôngđâu. Anh ta có xe máy và dù trong bộ đồ bụi bặm công trình, con người ấy vẫntoát ra hơi tiền lẫn danh vị. - Ông nói giỡn chứ gì? Nhân lấy cái rỗ tre để lên đống sạn, lấy xẻng định xúc, Đạt chợt nói: - Còn một giờ nữa mới chính thức làm việc, chị có thể nói chuyện với tôimột lát không? Hình như anh ta không ổn? Nhân nghĩ và lẳng lặng đi lại gần anh, ngồixuống và nói: - Ông có chuyện buồn hả? Nếu vậy, nói ra sẽ dễ chịu hơn. - Chị nói cứ như luôn gặp chuyện buồn và xử lý được cả. - Tôi ngày nào mà không có chuyện buồn. Nghèo mà, nên bất cứ chuyện gìxảy ra, đều gây buồn. Nhưng tôi đã quen rồi. Mỗi khi buồn quá, tôi thường nghĩđến má tôi, đến con tôi là như có thêm sức mạnh vượt qua tất cả. Đạt nhếch môi cay đắng: - Vậy sao? Nhưng má tôi, đáng cho tôi nghĩ về sao? Ba tôi đáng để tôi hysinh sao? Tôi lại chưa có vợ con để có mục đích hiến dâng đời mình. Người tôimuốn trọn đời yêu thương, săn sóc, chia sẻ vui buồn là anh tôi. Nhưng anh ấyđã đi rồi. Đạt thẫn thờ, mắt cay xè, đau đớn nói: - Ảnh bỏ tôi đi rồi. Nghĩa là ảnh không thể nào tha thứ, ảnh không chút gìthương tôi. Nhân bối rốt khi thấy mắt Đạt đẫm ướt. Anh gục đầu vào đôi bàn tay để trênđầu gối, dáng vẻ đầy tuyệt vọng, chán chường. Được em thương đến vậy, saongười anh bỏ đi? Chẳng lẽ ...có một lỗi lầm quá lớn? - Ông đừng buồn nữa. Mọi sự ăn năn đều dẫn đến tha thứ, sẽ có một ngày,anh ông thấu hiểu, quay về.www.phuonghong.com 39 www.taixiu.comTác Giả: Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM Đạt miên man: - Không đâu. Vì tôi, mẹ anh ấy chết, vì tôi anh thành kẻ mồ côi. Vì tôi, anhtrọn đời tật nguyền. Ảnh có một người cha, là tôi cướp. Anh có một mái nhà, làtôi làm nát tan. Làm sao anh tôi có thể tha thứ được? Nhân điếng hồn nhìn Đạt chầm chậm. Trời ơi! Có ghê gớm vậy không? Conngười anh ta đâu có vẻ gì ... Đạt ngẩng lên, vẻ kinh sợ trong mắt Nhân khiến Đạt sực tỉnh. Anh lắc mạnhđầu. Trời! Mình đã nói gì khiến chị ta nhìn mình như quái vật vậy? Đạt! Màyđiên rồi. Đạt bật dậy, bỏ đi, gắt gỏng: - Không cần nhìn tôi kiểu đó, tôi cũng đủ muốn chết rồi. Nhưng không nhưchị ng ...

Tài liệu được xem nhiều: