Ánh Mắt Yêu Thương - Tập 1
Số trang: 97
Loại file: pdf
Dung lượng: 577.16 KB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Cho xe xhạy vào phòng, Khả Di tháo khẩu trang và chiếc nó rộng vành xuống gường. Cô nhún vai, hai tay xòe ra trứơc mặt. Cô xoay người nhìn Mộc Miên , cười sau hơi thỏ phào trên môi: - Ố, là là, la la ! Về về đến giang sơn của mình, bằng ai cho " khoẻn bốn số nhín " đó, hai sư tỷ! Mộc Miên nhìn cô, cười nhẹ : - Không bao giờ hoa lại nở trên tuyết trắng đâu mà ham. Làm như dậy là Từ Ninh Cung vậy. Muốn gì , ước gì...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh Mắt Yêu Thương - Tập 1vietmessenger.com Nguyễn Thị Phi Oanh Ánh Mắt Yêu Thương Tập 1Cho xe xhạy vào phòng, Khả Di tháo khẩu trang và chiếc nó rộng vành xuống gường. Cô nhúnvai, hai tay xòe ra trứơc mặt. Cô xoay người nhìn Mộc Miên , cười sau hơi thỏ phào trên môi:- Ố, là là, la la ! Về về đến giang sơn của mình, bằng ai cho khoẻn bốn số nhín đó, hai sư tỷ!Mộc Miên nhìn cô, cười nhẹ :- Không bao giờ hoa lại nở trên tuyết trắng đâu mà ham. Làm như dậy là Từ Ninh Cung vậy.Muốn gì , ước gì được nấy. Tội nghiệp ghê à !Xoay vòng người như thí sinh thi hoa hậu, Khả Di nhướng mắt :- Trời ơi ! Ổ chuột thì sao ?Cũng là nơi mình trải qua thời gian khôn lớn, bộ không quý sao ?Mang tính thấy mới quên cũ nên bà khổ hoài là vậy đó.Vẫn nằm trên gường cạnh đó, Mộc Miên hỏi :- Khổ hoài...Ai nói ? Tướng số à ? Mệt ghê đi !- Không phải sao ? Quê hưong là chùm khế ngọt, hoa cau rụng trắng ngoài vườn. Quê hươngnếu ai không nhớ , sẽ không lớn nổi thành người... gì đó. Bà chị suy gẫm ra chưa ?- Nhớ thì phải nhớ rồi. Vì ở đây sống nhờ tình thương, lẫn vật chất của những nhà từ thiệnmà,không nhớ cũng phải nhớ , đúng không ? Còn thương tuổi thơ và quê hưong này thì cho xinđi.- Sao lại thế ? Không thương thật sao ?Mộc Miên nhún vai :- Người ta có cha mẹ, tình thương ấm áp, mỗi năm chúc mừng sinh nhật con. Tất cả đều dànhcho con. Còn chúng ta là những đứa bé vô thừa nhận, bỏ mình vào đây không xót xa. Vậy tuổithơ của mình thế nào đây !Hà Anh hòa theo :- Có ai màng đến tuổi thơ vì những ước mơ hồn nhiên trong ttrắng của mình mà bây giờ kể lểnhớ nhung ?Mộc Miên phấn khởi, bởi Hà Anh đồng tình :- Bởi vậy mới nói. Cô độc, lo sợ phải tranh thủ lấy bằng cấp để bay ra ngoài ấy tìm mưu sinh,tạo lập cuộc đời. Giam mình trong thế giới thương hại này mãi có ích gì. Bao nhiêu đau thươngấy đủ rồi.Khả Di khoát bộ đồ ngắn vừa đáp lại :- Ngày nào chưa đi là ngày ấy còn mang nợ tình thương của các cô chú ở đây. Những gì đauđớn tủi thân hảy giấu trong lòng, đừng để cho người ta biết. Dù sao khung cảnh ở đây đã cưumang mình từ thơ ấu. Không phải sao, mà ánh mắt phản đối tặng Khả Di đấy Hà Anh ?Mộc Miên nhìn ra cửa gật đầu :- Thôi, bỏ đi bỏ đi. Nói chuyện khác đi nhé !- Ừm. Đi học về đến phòng, chưa đến nhà ăn, thấy dung nhan của nhỏ và Hà Anh, tôi no luônrồi.- Thấy tôi thì có gì khác ? Bổn cũ soạn lại ? Chứ thấy thanh niên...thì mỗi người mỗi vẻ, mườiphân vẹn mười chứ gì ? Khỏi cần lên tiếng cũng biết bà là ma nữ rồi. Đa tình số một.Liếc Mộc Miên, Khả Di gằn hỏi :- Có yêu ai, đá lông nheo với ai chưa mà đa tình ? Ma nữ đa tình là ai, không tự gẫm mình xem.Vali dán toàn là Đan Trường , Lam Trường , Vân Trường ...không phải thần tượng của bà thì làai ? Chẳng lẽ tên đẹp, bà muốn sưu tầm để đặt cho tụi nhỏ sắp đến ở đây ? Mệt ! Không lomình, còn nói ?Hà Anh xen vào với nụ cười :- Hai bà y như hai đứa cùng một đấng quân vương vậy, không ngày nào cho tôi hưởng cảnhhòa bình, bên khiêu chiến, thách đấu, bên nọ tàng trữ vũ khí chống trả, trể rồi, tàn cuộc tôi lảnhhậu quả nè.- Vậy thì di chuyển sang Nước khác lánh nạn đi.- Được sao ? Bà không từng bảo :Không nơi nào đẹp bằng quê hương mình. Quên rồi ư ?Khả Di liếc Mộc Miên :- Vậy thì ở lại chấp nhận hỉ, nộ, ái ố đi ! Thân phận sao chịu vậy, than thở có ích gì ?Mộc Miên đang mang nét căng thẳng, tự nhiên cưòi huiuóng về Khả Di bảo :- Ê ! Sánh nay bà vừa ra khỏi cổng, hắn đến ?- Hắn ? Sao Mộc Miên biết ?Hà Anh phụ đề thêm :- Ừ đó Khả Di, xe đời mới màu đỏ sậm lăn vào cổng, cả phòng giám thị nhốn nháo để sắp xếpđón Mạnh Thường Quân quá bưóc ! Vẻ long trọng cho bưóc của hắn oai phong hơn.- Sao biết hắn ?- Đi phía sau nghe chàng ngọt ngào lên tiếng...- Cô Quế à ! Khả Di học giỏi lắm phải không ?- Sao cậu biết ?- Dạ xem hồ sơ tìm việc do cô gởi lên trung tâm, con mới biết. Bao giờ cô cho con gặp Khả Di?- Ông chủ bảo cậu đến à ?- Dạ không ...Tự con muốn gặp thôi- Cũng phải. Con bé do cậu hết lòng giúp đỡ. Nếu không , dễ gì viện nuôi nổi. Vào đại học đủchi phí đâu thẻ nào cung cấp cả một nhóm đó.- Dạ, em ấy chừng nào ra trường vậy cô ?- Một năm nữa ? Có chuyện gì sao ?- Dạ không. Ba con có gợi ý, đưa Khả Di vào công ty phụ tá, cho cô ấy có việc làm.Cô Quế gật đầu :- Được vậy thì tốt biết bao. Con có về gặp ông nhà , cho cô và anh chị em ở viện cảm ơn sựquan tâm đó nha ! Không có ông hổ trợ Ở đây vất vả lắm.- Dạ, đâu có gì.Hà Anh nhướng mắt :- Hắn đẹp trai hết biết luôn. Trời ơi ! Không có gì chê được. Bộ đồ veste lịch sự, màu bạc thật làtrang nhã, dáng cao cao như Alain Delon vậy.- Alain Delon lúc hai mươi, hay sáu mươi đây, chị Hai ?- Ở tuổi nào cũng chê vào đâu được. Hết ý luôn.- Yêu rồi à ?- Nếu yêu cũng đâu có tội gì, đúng không ?- Thì cứ yêu, có gì mà sợ ai mà tránh né.- Làm gì sợ. Người ta đẹp mình kết, đâu có bắt anh ta đáp lạ ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh Mắt Yêu Thương - Tập 1vietmessenger.com Nguyễn Thị Phi Oanh Ánh Mắt Yêu Thương Tập 1Cho xe xhạy vào phòng, Khả Di tháo khẩu trang và chiếc nó rộng vành xuống gường. Cô nhúnvai, hai tay xòe ra trứơc mặt. Cô xoay người nhìn Mộc Miên , cười sau hơi thỏ phào trên môi:- Ố, là là, la la ! Về về đến giang sơn của mình, bằng ai cho khoẻn bốn số nhín đó, hai sư tỷ!Mộc Miên nhìn cô, cười nhẹ :- Không bao giờ hoa lại nở trên tuyết trắng đâu mà ham. Làm như dậy là Từ Ninh Cung vậy.Muốn gì , ước gì được nấy. Tội nghiệp ghê à !Xoay vòng người như thí sinh thi hoa hậu, Khả Di nhướng mắt :- Trời ơi ! Ổ chuột thì sao ?Cũng là nơi mình trải qua thời gian khôn lớn, bộ không quý sao ?Mang tính thấy mới quên cũ nên bà khổ hoài là vậy đó.Vẫn nằm trên gường cạnh đó, Mộc Miên hỏi :- Khổ hoài...Ai nói ? Tướng số à ? Mệt ghê đi !- Không phải sao ? Quê hưong là chùm khế ngọt, hoa cau rụng trắng ngoài vườn. Quê hươngnếu ai không nhớ , sẽ không lớn nổi thành người... gì đó. Bà chị suy gẫm ra chưa ?- Nhớ thì phải nhớ rồi. Vì ở đây sống nhờ tình thương, lẫn vật chất của những nhà từ thiệnmà,không nhớ cũng phải nhớ , đúng không ? Còn thương tuổi thơ và quê hưong này thì cho xinđi.- Sao lại thế ? Không thương thật sao ?Mộc Miên nhún vai :- Người ta có cha mẹ, tình thương ấm áp, mỗi năm chúc mừng sinh nhật con. Tất cả đều dànhcho con. Còn chúng ta là những đứa bé vô thừa nhận, bỏ mình vào đây không xót xa. Vậy tuổithơ của mình thế nào đây !Hà Anh hòa theo :- Có ai màng đến tuổi thơ vì những ước mơ hồn nhiên trong ttrắng của mình mà bây giờ kể lểnhớ nhung ?Mộc Miên phấn khởi, bởi Hà Anh đồng tình :- Bởi vậy mới nói. Cô độc, lo sợ phải tranh thủ lấy bằng cấp để bay ra ngoài ấy tìm mưu sinh,tạo lập cuộc đời. Giam mình trong thế giới thương hại này mãi có ích gì. Bao nhiêu đau thươngấy đủ rồi.Khả Di khoát bộ đồ ngắn vừa đáp lại :- Ngày nào chưa đi là ngày ấy còn mang nợ tình thương của các cô chú ở đây. Những gì đauđớn tủi thân hảy giấu trong lòng, đừng để cho người ta biết. Dù sao khung cảnh ở đây đã cưumang mình từ thơ ấu. Không phải sao, mà ánh mắt phản đối tặng Khả Di đấy Hà Anh ?Mộc Miên nhìn ra cửa gật đầu :- Thôi, bỏ đi bỏ đi. Nói chuyện khác đi nhé !- Ừm. Đi học về đến phòng, chưa đến nhà ăn, thấy dung nhan của nhỏ và Hà Anh, tôi no luônrồi.- Thấy tôi thì có gì khác ? Bổn cũ soạn lại ? Chứ thấy thanh niên...thì mỗi người mỗi vẻ, mườiphân vẹn mười chứ gì ? Khỏi cần lên tiếng cũng biết bà là ma nữ rồi. Đa tình số một.Liếc Mộc Miên, Khả Di gằn hỏi :- Có yêu ai, đá lông nheo với ai chưa mà đa tình ? Ma nữ đa tình là ai, không tự gẫm mình xem.Vali dán toàn là Đan Trường , Lam Trường , Vân Trường ...không phải thần tượng của bà thì làai ? Chẳng lẽ tên đẹp, bà muốn sưu tầm để đặt cho tụi nhỏ sắp đến ở đây ? Mệt ! Không lomình, còn nói ?Hà Anh xen vào với nụ cười :- Hai bà y như hai đứa cùng một đấng quân vương vậy, không ngày nào cho tôi hưởng cảnhhòa bình, bên khiêu chiến, thách đấu, bên nọ tàng trữ vũ khí chống trả, trể rồi, tàn cuộc tôi lảnhhậu quả nè.- Vậy thì di chuyển sang Nước khác lánh nạn đi.- Được sao ? Bà không từng bảo :Không nơi nào đẹp bằng quê hương mình. Quên rồi ư ?Khả Di liếc Mộc Miên :- Vậy thì ở lại chấp nhận hỉ, nộ, ái ố đi ! Thân phận sao chịu vậy, than thở có ích gì ?Mộc Miên đang mang nét căng thẳng, tự nhiên cưòi huiuóng về Khả Di bảo :- Ê ! Sánh nay bà vừa ra khỏi cổng, hắn đến ?- Hắn ? Sao Mộc Miên biết ?Hà Anh phụ đề thêm :- Ừ đó Khả Di, xe đời mới màu đỏ sậm lăn vào cổng, cả phòng giám thị nhốn nháo để sắp xếpđón Mạnh Thường Quân quá bưóc ! Vẻ long trọng cho bưóc của hắn oai phong hơn.- Sao biết hắn ?- Đi phía sau nghe chàng ngọt ngào lên tiếng...- Cô Quế à ! Khả Di học giỏi lắm phải không ?- Sao cậu biết ?- Dạ xem hồ sơ tìm việc do cô gởi lên trung tâm, con mới biết. Bao giờ cô cho con gặp Khả Di?- Ông chủ bảo cậu đến à ?- Dạ không ...Tự con muốn gặp thôi- Cũng phải. Con bé do cậu hết lòng giúp đỡ. Nếu không , dễ gì viện nuôi nổi. Vào đại học đủchi phí đâu thẻ nào cung cấp cả một nhóm đó.- Dạ, em ấy chừng nào ra trường vậy cô ?- Một năm nữa ? Có chuyện gì sao ?- Dạ không. Ba con có gợi ý, đưa Khả Di vào công ty phụ tá, cho cô ấy có việc làm.Cô Quế gật đầu :- Được vậy thì tốt biết bao. Con có về gặp ông nhà , cho cô và anh chị em ở viện cảm ơn sựquan tâm đó nha ! Không có ông hổ trợ Ở đây vất vả lắm.- Dạ, đâu có gì.Hà Anh nhướng mắt :- Hắn đẹp trai hết biết luôn. Trời ơi ! Không có gì chê được. Bộ đồ veste lịch sự, màu bạc thật làtrang nhã, dáng cao cao như Alain Delon vậy.- Alain Delon lúc hai mươi, hay sáu mươi đây, chị Hai ?- Ở tuổi nào cũng chê vào đâu được. Hết ý luôn.- Yêu rồi à ?- Nếu yêu cũng đâu có tội gì, đúng không ?- Thì cứ yêu, có gì mà sợ ai mà tránh né.- Làm gì sợ. Người ta đẹp mình kết, đâu có bắt anh ta đáp lạ ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện ngắn văn học Việt Nam hiện đại tiểu thuyết truyện ngắn Việt Nam Ánh Mắt Yêu Thương Nguyễn Thị Phi OanhGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 358 11 0 -
6 trang 241 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 147 6 0 -
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 102 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 2 (Tập 2)
78 trang 87 3 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 1 (Tập 1)
74 trang 78 3 0 -
4 trang 78 0 0
-
6 trang 59 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 55 0 0 -
8 trang 53 0 0