Danh mục

Anh phải về thôi

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 175.01 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nàng nói: -Anh bỏ ngay cái giọng léo nhéo quê anh đi. Nghe muốn ợ ra được, dễ gây mất cảm tình cho người đối diện. Quê quê một cục, em bảo anh bao nhiêu lần rồi nói tiếng Hà Nội đi cho em nhờ, nhiều lúc ngượng cả mặt vì anh. Anh im lặng. Lần nào cũng thế, không muốn phản ứng gì cả vì anh biết có nói những điều to lớn với nàng cũng vô nghĩa lý mà thôi. Nói nhiều đâm ra giận nhau, anh không muốn làm nàng buồn. Nàng là một tiểu thư, những...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh phải về thôiAnh phải về thôi Nàng nói: -Anh bỏ ngay cái giọng léo nhéo quê anh đi. Nghe muốn ợ ra được, dễ gâymất cảm tình cho người đối diện. Quê quê một cục, em bảo anh bao nhiêu lần rồinói tiếng Hà Nội đi cho em nhờ, nhiều lúc ngượng cả mặt vì anh. Anh im lặng. Lần nào cũng thế, không muốn phản ứng gì cả vì anh biết cónói những điều to lớn với nàng cũng vô nghĩa lý mà thôi. Nói nhiều đâm ra giậnnhau, anh không muốn làm nàng buồn. Nàng là một tiểu thư, những lời nàng nóidẫu sao cũng chả hại đến ai. Im lặng là thượng sách, nếu còn chưa đủ thì im lặng làvàng. Nàng lại bảo: -Anh chưa được dạy về ngôn từ à mà gọi khoai là “Củ”. Anh vẫn không thấyem dị ứng với giọng địa phương quê anh à? Nàng nói câu ấy đầu tiên vào năm mới. Anh chỉ cười. Không giải thích. Imlặng vẫn là vàng. Bình thường anh vẫn thường nhịn nàng như thế như đấy là cách để yêuthương, chiều chuộng. Với anh nàng thật đáng yêu, chỉ cần được ở bên nàng thậtlâu anh đã thấy cuộc đời này ban cho anh nhiều ân huệ lắm rồi. Nên nhiều khi nghenàng phàn nàn về tiếng địa phương của mình anh có hơi buồn nhưng cũng bỏ qua.Anh nghĩ mọi chuyện không thật quan trọng đến thế. (Sau này khi anh nhận ra suy nghĩ của mình là sai lầm thì đã quá muộn mấtrồi). *** Anh hớn hở báo cho nàng một tin mừng: -Mẹ điện lên bảo anh mai đưa em về quê ra mắt họ hàng, ngày mai là ngàygiỗ tổ. Nàng đánh rơi thỏi son trên tay xuống đất: -Cái gì! Thế anh trả lời mẹ sao? Anh vẫn hớn hở: -Thì anh đồng ý ngay. Anh bảo với mẹ là mai hai đứa mình sẽ về sớm đấy. Mặt nàng tái đi: -Em bảo anh là em về nhà anh bao giờ chứ? Anh không hiểu gì, vẫn cứ tưởng nàng đùa: -Thế không định về còn đến bao giờ nữa em? Nàng đùng đùng nổi giận: -Em không muốn về là không muốn. Em ghét sự săm soi của dân nhà quêlắm. Anh im lặng. Nhưng lần đầu tiên đó là sự im lặng của thất vọng. Lần đầutiên anh thấy thật buồn và linh tính mách bảo anh những điều không tốt đẹp. Anhbỏ ra về sau khi buông một câu chắc nịch: -Không thích cũng phải về, anh đã hứa với mẹ rồi không về không được. Nàng đóng sầm cửa lại. Nàng muốn đuổi theo anh để phản kháng. Bìnhthường nàng vẫn đành hanh như thế. Nàng sắp quần áo bỏ sang nhà đứa bạn. Anh đến tìm không thấy. Đứa bạn thân dí vào chán nàng than: -Sao tôi lại có đứa bạn thân như bà chứ. Ngu nó vừa vừa thôi. Thế có địnhlấy chồng không, đến tuổi này mà còn thế thì định làm bà cô chắc? -Nhưng tao không chịu được khi về nhà hắn một lũ người cứ soi mói. Đứa bạn thân lại dí vào trán: -Bà bỏ ngay cái kiểu tiểu thư con nhà giàu ấy đi. Bà tưởng bà thích mà đượcđấy à, bà mà cứ thế người ta còn không thèm chấp nhận. Phải biết tôn trọng giađình người yêu bà chứ. Thế mà anh ấy cũng chịu được tính bà mãi mới lạ. May màvớ được ông ấy nếu không ăn đánh lâu rồi. Đi về và ngoan ngoãn về ra mắt ngườita đi. Nàng ấm ức xách ba lô ra về. Người bạn thân còn dặn với theo: -Nhớ mà mua cái gì về làm quà đấy. Người ta bảo sao thì nghe vậy đừng códở cái tính tiểu thư ra nghe chưa? *** Nàng về quê anh. Mọi người ai cũng quý hỏi đủ thứ chuyện. Nàng ngồi mộtchỗ mệt mỏi. Anh bảo: -Nếu em mệt thì cứ vào nghỉ đi, không có việc gì đâu mà em phải lo. Nàng thở phào nhẹ nhõm. Mẹ anh nhìn nàng dâu tương lai của mình cười.Lòng bà vui lắm. Lúc sắp xuống thành phố mẹ anh gói phần dúi vào tay nàng bảo: -Con cầm đi đường mà ăn không nhỡ đói. Hôm nào lại về đây chơi với bácnhé. Nàng cười gượng gạo. Đi đến giữa đường nàng vứt gói phần, nàng lủngbủng: -Toàn thứ thừa thãi thôi. Anh khó chịu quay mặt lại bảo: -Em đừng nói thế mà phải tội. Mẹ anh phần từ đầu đấy. Dù có thích haykhông em cũng không nên xử sự như thế. Nàng xị mặt: -Ai bảo anh cứ bắt em về. Anh im lặng. Lần này anh im lặng với nàng rất lâu sau. Nàng dỗi. Ai mà lại dám đối sử với nàng như thế chứ. Đã thế nàng quyếtkhông bao giờ nhân nhượng làm lành trước. Nhất thì chia tay chứ nàng chán ghétcái kiểu nhà quê ấy lắm rồi. Có nằm mơ nàng cũng không nghĩ đến cảnh đó, ănuống xô bồ, đi ăn cỗ vẫn còn sắn chân quần, rượu say ăn nói linh tinh. Nếu bố mẹ,anh em nàng mà nhìn thấy cảnh này còn chết ngất hơn. Nỗi thất vọng khiến nàngúp mặt xuống chăn nằm khóc suốt đêm. Anh đến nhìn nàng vừa thương, vừa giận. Anh bảo: -Em đừng tự làm khổ mình như thế. Em hãy nhìn nhận mọi chuyện đơn giảncó phải đỡ khổ hơn không. Mẹ và anh em họ hàng nhà anh tuy không giàu có,không được ăn học nhiều nhưng thật thà và thương người. Em cứ yêu thương mọingười thì mọi người yêu thương em. Chỉ có thế thôi mà sao em khó khăn ...

Tài liệu được xem nhiều: